Hai người bọn họ nói chuyện xong đi vào thì đồ ăn đã gọi xong rồi, hiện tại đang là giờ cơm, trong tiệm cơm quốc doanh có rất nhiều khách hàng, số lượng bàn ăn lại có hạn, lúc mấy người Cung Linh Lung đi vào thì chỉ còn lại một bàn trống, cho nên mới mời mấy người Hiểu Lỗi ngồi chung bàn với bọn họ.
Cung Linh Lung mời Thôi Lan Chi ngồi xuống, lại nói với Cung Vãn Đường: “Mẹ, mẹ cởi địu ra đi, mấy đứa nhỏ đều đói bụng rồi, cho bọn nhỏ uống sữa trước.”
“Được rồi.”
Cung Vãn Đường cởi địu ra, buông bé hai xuống đặt nằm trên đùi bà, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương cưng chiều: “Bình thường ở nhà chăm không thấy mệt, hôm nay ôm ra ngoài dạo phố chơi, cứ phải treo trên người xuống, mới có chút xíu thôi mà lại nặng như thế, eo của mẹ mỏi nhừ luôn.”
“Ba đứa nhỏ này được nuôi tốt ghê, khỏe mạnh rắn chắc.”
Thôi Lan Chi chưa bao giờ thấy đứa bé nào đẹp hơn ba anh em này, bọn nhỏ không chỉ đẹp mà còn sạch sẽ trắng trẻo, còn đáng yêu hơn cả đứa nhỏ trong tranh tết nữa.
Thấy Từ Giai Du ngồi ở bên cạnh thành thạo chăm sóc bé con, Thôi Lan Chi hỏi thêm: “Vãn Đường, đồng chí nhỏ tuổi này là bà con trong nhà chị hả?”
“Đúng vậy, là cháu ngoại của giáo sư Thủy Đình Diệc của tôi, con bé cẩn thận chăm chỉ lại ngoan ngoãn, hai mẹ con tôi chăm sóc cho ba đứa nhỏ, có đôi khi chăm không xuể, cho nên mới nhờ con bé đến giúp đỡ.”
Từ Giai Du thấy người lớn hỏi đến mình, cũng lễ phép chào hỏi: “Chào dì.”
“Chào con.”
Thôi Lan Chi cũng không quen biết người nhà họ Thủy, nhưng mà biết được năm xưa Cung Vãn Đường tốt nghiệp học viện y công lập, giáo viên của bà đều là học giả danh tiếng lừng lẫy trong nước.
Cung Vãn Đường trò chuyện câu được câu không với bà ấy, tuy rằng Thôi Lan Chi đang nói chuyện với bà, nhưng đại đa số thời gian đều nhìn về phía Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung đã chú ý đến ánh mắt của người dì này chưa đầy cảm xúc, nhưng cô lại không hiểu được thâm ý ở bên trong, chỉ có thể xác định bà ấy không có ác ý, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán được thân phận của bà ấy, tính toán sau này về nhà lại hỏi thăm mẹ xem sao.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, ba nhóc con đã “chụt chụt chụt” uống xong hết bình sữa của mình, uống xong vẫn còn chưa đã thèm mà l.i.ế.m miệng.
Thật ra bọn họ cũng không phải thích uống sữa, mà là thích uống nước giếng trong không gian dùng để pha sữa, ba đứa nhỏ đều là người biết hàng, chỉ cần ngửi một cái là biết rõ nguồn gốc của nguồn nước.
“Mẹ, con ôm bọn nhỏ đi tiểu.”
Thời buổi này cũng không có phòng để mẹ cho con b.ú sữa, cũng không có nhà vệ sinh công cộng, Cung Linh Lung ôm bé con đi ra ngoài tìm một gốc cây, thấy bé cả lộ ra vẻ mặt kháng cự, mím môi nhịn cười nói: “Bé Minh, con tè đi, bón phân cho cây non, làm nó trưởng thành khỏe mạnh.”
“Con đừng có nín nữa, bên cạnh có rất nhiều người đang đi ngang qua đó, con muốn cho mọi người đều nhìn thấy con đi tiểu sao?” Cung Linh Lung dùng ra đòn sát thủ.
“Xèo… xèo xèo…”
Nước tiểu đồng tử b.ắ.n ra ngoài.
Thấy cậu bé tè, Cung Linh Lung vui vẻ cười mãi không ngừng, chờ cậu bé tiểu xong lập tức kéo tả lên, trong giọng nói tràn ngập ý cười: “Nhà vệ sinh công cộng cách nơi này rất xa, bên trong vừa dơ vừa hôi, tuy rằng đi tiểu ở gốc cây rất bất nhã, nhưng con nít thời nay đều là như thế, con không cần phải xấu hổ, không cần sợ sẽ bị người ta chê cười.”
Chờ cậu bé tiểu xong, cô lập tức quay về tiệm ăn, lần lượt ôm bé hai và bé út ra xi tiểu, ngay từ đầu bọn nhỏ đều vô cùng kháng cự, nhưng cuối cùng đều chịu thua trước đòn sát thủ.
Chờ đến khi cô ôm con đi vào, đồ ăn đã được nấu xong, ba mẹ con Thôi Lan Chi bưng đồ ăn về, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa tâm sự chuyện nhà, chủ yếu là Cung Vãn Đường và Thôi Lan Chi nói chuyện với nhau, Cung Linh Lung thỉnh thoảng xen lời một câu, còn Từ Giai Du và Hiểu Lỗi, Hiểu Nguyệt thì không nói tiếng nào, chỉ biết cúi đầu im lặng ăn cơm.