“Lục Thu Cúc, sao bây giờ còn lại biến thành loại người như thế này? Mẹ là mẹ của con, sao con có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ?”
“Cha con có tiền, tiền lương mỗi tháng của ông ấy cũng không thấp, tiền bạc trong tay ông ấy sau này cũng đều là của hai đứa con, bây giờ hai đứa đi tìm ông ấy lấy hai trăm đồng, ông ấy chắc chắn sẽ cho hai đứa.”
“Hai đứa không đi tìm ông ấy xin tiền, sau này ông ấy sẽ cho Lục Tĩnh Xuyên và Lục Tĩnh Dương hết đó, đến lúc đó hai đứa sẽ không lấy được một xu nào.”
“Nhà họ Lục trọng nam khinh nữ, cha của con cũng thế, bọn họ đều khinh thường hai đứa, bọn họ đều ghét bỏ hai đứa là con gái.”
“Hiện tại vợ của Lục Tĩnh Xuyên lại sinh được ba đứa con, cả ba đều là con trai, nghe nói cha của con rất yêu thương ba đứa cháu nội này, hiện tại mấy đứa không chịu nghĩ cách kiếm ít tiền cho mình, sau này cha của con sẽ để lại toàn bộ tiền bạc và mối quan hệ cho bọn nó.”
Lúc nói ra những lời này, mặt mày Nguyễn Ngọc Miên âm u dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, cảm xúc vô cùng kích động, lúc này ở trong mắt bà ta, hai chị em bọn họ đúng là đồ ngu.
Nếu như là quá khứ, Lục Thu Cúc sẽ đưa ghi khắc những lời này của bà ta vào trong lòng, nhưng bây giờ nghe xong, lại chỉ cảm thấy chua xót và nực cười.
“Mẹ, tiền của cha đều là do cha kiếm, cha muốn cho ai thì cho, đây là quyền lợi của cha. Cho dù cha để lại hết cho hai anh trai hoặc là ba đứa nhỏ kia, không cho con và Thu Đông một xu nào, bọn con cũng không có tư cách nói cái gì.”
“Lục Thu Cúc, con điên rồi hả?” Nguyễn Ngọc Miên quát to với cô ta.
“Tôi không điên, là bà điên đó.”
Lục Thu Cúc cũng cất cao giọng quát lại, không nhịn được phát tiết quát to nói ra toàn bộ ấm ức trong lòng mình: “Bởi vì bà, hiện tại tôi vời Thu Đông đều không dám ngẩng đầu lên gặp người. Bởi vì chúng tôi không nghe lời, cha mẹ của bà lập tức mắng chúng tôi là phế vật vô dụng. Cũng chính vì bà nên ông bà nội và những người lớn khác trong nhà họ Lục mới khinh thường chúng tôi.”
Bị cô ta nói trúng chỗ đau, Nguyễn Ngọc Miên tức giận giơ tay tát cho cô ta một bạt tai.
“Chị hai.”
Lục Thu Đông không ngờ rằng mẹ của mình sẽ đột nhiên giơ tay đánh người, lập tức kéo Lục Thu Cúc ra sau, đỏ mắt khó chịu chỉ trích: “Mẹ, mẹ dựa vào cái gì mà đánh chị hai chứ? Chị hai nói không sai, vốn dĩ chính là vì mẹ nên bọn con mới bị người ta ghét, hiện tại cũng vì mẹ mà bọn con cũng bị người khác trở thành đối tượng nhục nhã và cười nhạo.”
Nguyễn Ngọc Miên tát xong, tay cũng hơi run lên, trong lòng đã có chút hối hận.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập oán hận của Lục Thu Cúc, bà ta lại càng hoảng hơn: “Thu Cúc, mẹ, mẹ không có cố ý đánh con, mẹ không muốn…”
“Bà không cần phải nói gì nữa.”
“Hiện tại bà đã ly hôn với cha rồi, tôi và Thu Đông đi theo cha sinh sống, sau này bà sống cuộc đời của bà, chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi, đôi bên đừng làm phiền nhau.”
Lục Thu Cúc lau khô nước mắt, nắm lấy tay Lục Thu Đông bỏ chạy: “Thu Đông, đi thôi, chúng ta về trường học.”
Thấy hai chị em bọn họ xoay người rời đi, Nguyễn Ngọc Miên lập tức đuổi theo, nước mắt rơi đầy mặt: “Thu Cúc, Thu Đông, hai đứa đừng đi, lúc nãy mẹ không có cố ý, hai đứa đừng đi mà.”
Hai người Lục Thu Cúc chạy rất nhanh, không bao lâu sau đã cắt đuôi Nguyễn Ngọc Miên, để lại bà ta đứng ở bên đường gào khóc một mình.
Cung Linh Lung đứng ở cách đó không xa nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, lúc trước khi tiếp xúc nói chuyện với hai chị em Lục Thu Cúc, cô phát hiện hai chị em bọn họ đã có thay đổi rõ rệt so với lần đầu tiên gặp nhau, hiện tại xem ra bọn họ đã có người dẫn đường đúng đắn, đầu óc đã trở nên thông minh hơn rất nhiều.
Cô vốn dĩ muốn chạy về nhà, lúc này lại xoay người chạy về bưu điện, gọi điện thoại đến văn phòng của cha chồng, nhưng điện thoại lại do nhân viên công tác khác nghe máy, nói là ông ấy đi sang tỉnh khác công tác rồi, phải ba bốn ngày sau mới về, cô chỉ đành lái xe chạy đến nhà họ Lục.