Có Cung Linh Lung âm thầm cung ứng nước uống, bên khu phía đông gần như không hề thiếu nước uống, mới nãy cô còn cung ứng không ít cho khu phía nam, phía bắc thì đương nhiên phải dùng máy bay trực thăng chở đi.
Không chỉ vận chuyển nước sang cho khu phía bắc mà còn đưa không ít thuốc đông y sang bên đó, sau khi uống xong đợt thuốc đông y, hiệu quả cực kỳ rõ ràng, không bao lâu sau cũng làm cho khu phía tây và khu phía nam hay tin.
Hàn Tế là tổng chỉ huy của trận cứu trợ phòng chống động đất này, nhận được tin tức thuốc đông y mà khu phía đông cung ứng là do Bạch Thủy Tiên làm, lập tức sắp xếp công việc, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi chạy đến khu phía đông.
Nhưng mà ông ấy vừa mới đến nơi này đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc dẫn dắt theo đội ngũ đeo băng tay đỏ đến chỗ này kiếm chuyện.
“Trịnh Tuệ Vân, bà dẫn theo mấy người này đến đây làm cái gì?”
“J trưởng Hàn.”
Người phụ nữ trung niên kiêu căng ngạo mạn đứng ở đằng trước nhìn thấy ông ấy, sắc mặt rõ ràng lập tức thay đổi.
Hàn Tế đột nhiên xuất hiện ở khu phía đông, đoàn trưởng Bành đang giữ gìn trật tự lập tức chào nghiêm, vội vàng bẩm báo lại những chuyện vừa mới xảy ra ở nơi này.
“Đồng chí Trịnh Tuệ Vân, nếu bà cảm thấy quy trình cứu tế chỗ chúng tôi có chỗ vi phạm quy định và pháp luật, bà cứ việc đi cử báo cho cách ủy hội, sau đó báo cáo cho thủ trưởng bậc một.”
“Tôi là tổng chỉ huy trận cứu tế lần này, là tôi ra lệnh kết hợp giữa đông y và tây y để cứu người.”
“Nếu như thủ trưởng bậc một và các lãnh đạo khác đều cho rằng mệnh lệnh của tôi là sai, vi phạm chính sách, vậy thì tôi gánh chịu mọi tội lỗi và hậu quả.”
Hàn Tế nói chuyện hùng hồn dứt khoát, thái độ cũng vô cùng kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía mấy người đang đeo băng tay đỏ này.
“J trưởng Hàn, hiểu lầm rồi, chúng tôi không nghĩ đến người ra mệnh lệnh là ông, chúng tôi không có ý kiến gì về mệnh lệnh của lãnh đạo”
Trịnh Tuệ Vân hơi co giật cơ mặt, lại nói: “Chúng tôi cũng không phải muốn phủ nhận hiệu quả của thuốc đông y, cũng không phải ngăn cản người khác dùng thuốc đông y cứu người, chúng tôi đến đây là bởi vì có một vài tình nguyện viên có thái độ quá đáng quá mức, nói chuyện quá khó nghe, cho nên tôi mới đến đây lấy lại công bằng.”
Hàn Tế nhìn về phía đoàn trưởng Bành, hỏi ông ấy: “Bà ta nói người nào? Người kia đã nói cái gì?”
Lúc trước khi Cung Linh Lung trách mắng mấy người đeo găng tay đỏ thì đoàn trưởng Bành không có mặt, Bạch Thủy Tiên từ trong đám đông đi ra, giả vờ như không quen biết ông ấy, khàn giọng trả lời: “J trưởng Hàn, người bà ta nói là con gái của tôi, lúc đó mấy người bọn họ vừa mới đến đã…”
Hàn Tế thấy bà gầy đi một chút, trên người toàn là cặn thuốc, giọng nói vốn dĩ rất êm tai cũng trở nên khàn đi, ánh mắt khi nhìn về phía bà tràn ngập đau lòng.
Lúc bà nói chuyện, Hàn Tế cũng nghiêm túc lắng nghe, sau khi nói xong lại nhìn về phía Trịnh Tuệ Vân hỏi: “Con gái của người này nói sai chỗ nào?”
Trịnh Tuệ Vân xụ mặt nói: “Thái độ quá tệ.”
“Sao nào, cấp dưới của bà toàn là con nít ba tuổi sao, bản thân mình làm sai mà còn phải ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành mới chịu à?” Giọng của Hàn Tế đột nhiên trở nên trầm xuống.
“Không, không có, nhưng mà thái độ, thái độ của cô ta…”
Đồng chí trẻ tuổi đến kiếm chuyện lần trước muốn giải thích, như Hàn Tế lại không nghe, trực tiếp ra lệnh: “Đoàn trưởng Bành, xác minh thân phận của bọn họ, cho người đưa bọn họ về, chờ đến khi cứu viện kết thúc lại thống nhất công khai thành phê bình.”
“J trưởng hàn.”
Trịnh Tuệ Vân thay đổi sắc mặt, nhíu mày nói: “Tôi sẽ báo cáo lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong hôm nay.”
Hàn Tế cũng không thèm để ý đến bà ta, lại nói với đoàn trưởng Bành: “Đưa bọn họ đi ngay.”
Bọn họ bị đuổi đi, khu vực phía đông cũng khôi phục trật tự, cũng không vì Hàn Tế đến mà dừng công việc, mọi người đều làm tiếp công việc của mình.