Bạch Thủy Tiên biết được con gái mang thai đa bào, mừng rõ chạy vào trong phòng chắp tay trước n.g.ự.c cầu nguyện cảm ơn ông trời, mấy người Hàn Tế cũng chúc mừng hai vợ chồng trẻ.
“Tĩnh Xuyên, con xem trong nhà còn thiếu cái gì, chờ thầy về lại nghĩ cách tìm một ít gửi về cho con.”
Lần này Hàn Tế đến đây đã mang theo không ít đồ đạc cho bọn họ, ông ấy đã mang hết mấy thứ tốt mà mình dành dụm đến, lại còn thêm một ít phiếu gạo và các loại phiếu vải vóc linh tinh.
“Thầy, hiện tại tạm thời đã đủ dùng rồi, chờ đến khi thiếu thì con lại nhờ thấy giúp.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói.
Hàn Tế gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con nhà họ Cung, hỏi nhỏ anh: “Con biết được bao nhiêu về chuyện của nhà họ Cung?”
“Mẹ không nói với con, Linh Lung cũng chưa nói, bọn họ không muốn cho con biết.”
Thật ra Lục Tĩnh Xuyên cũng rất muốn chia sẻ với bọn họ, dù sao thì cũng là người một nhà, nhưng bọn họ không muốn nhắc đến, không hề lộ ra chút nào, anh cũng chỉ đành tôn trọng bọn họ.
Hàn Tế thở dài nói: “Hai người bọn họ không muốn làm phiền chúng ta, cũng có kế hoạch riêng của mình, chúng ta cứ tạm thời đừng có hành động gì, để tránh quấy rầy kế hoạch của bọn họ, chờ đến sau này lúc nào đó bọn họ cần giúp đỡ thì chúng ta lại ra tay sau.”
“Dạ vâng.” Lục Tĩnh Xuyên trả lời.
“Bọn họ chính là giọt m.á.u duy nhất của nhà họ Cung, phải bảo vệ tốt cho bọn họ.” Hàn Tế cho anh một mệnh lệnh.
“Con biết rồi thầy.”
Chuyện này cho dù thầy không nói thì anh cũng sẽ làm.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn thoáng qua mẹ vợ, lại nhìn về phía thầy, thấy hai mắt ông ấy dính chặt lên người mẹ vợ, đều là đàn ông như nhau, sao anh có thể không phát hiện ra tình cảm sâu đậm trong mắt của thầy chứ?
“Thầy, thầy có tinh toán gì không?”
Hàn Tế thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ba học trò đứng bên cạnh, lần đầu tiên thẳng thắn tâm sự với bọn họ: “Hôn nhân của em ấy quá bất hạnh, trải qua quá nhiều khó khăn, thể xác và tinh thần đều bị thương nặng, cần có thời gian để chữa lành. Em ấy vừa mới khôi phục ký ức không được bao lâu, trên người còn đang gánh vác huyết hải thâm thù, hiện tại thì chuyện báo thù cho người thân và chăm sóc cho Linh Lung là tất cả của em ấy, hiện tại em ấy sẽ không chấp nhận bất cứ người nào, bao gồm cả thầy.”
“Thầy, thầy còn chưa bắt đầu đã muốn bỏ cuộc rồi sao?” Giang Vận trừng mắt nhìn ông ấy.
“Hiện tại còn chưa phải lúc.”
Lần này Hàn Tế sẽ không bỏ cuộc, mấy năm nay ông ấy không kết hôn cũng là vì muốn chờ bà.
Mấy năm nay trong lòng ông ấy luôn có một giọng nói mách bảo bản thân, bà vẫn còn sống, hiện tại cuối cùng cũng tìm được bà, ông ấy sẽ không yên lặng tránh ra nữa, lần này ông ấy nhất quyết sẽ không buông tay.
Nhưng hiện tại bà đã không còn giống như xưa, thể xác và tinh thần của bà đều đã tan vỡ, cần có thời gian chữa trị, ông ấy còn phải chờ.
Thấy ông ấy đã có kế hoạch, ba học trò nhìn nhau cười, Giang Vận dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Lục Tĩnh Xuyên, nháy mắt ra hiệu với anh, cười hì hì nói với thầy của mình: “Thầy, để bọn con giúp thầy.”
“Con đi tìm một người đàn ông gả mình ra ngoài đã coi như giúp thầy một việc lớn rồi.” Hàn Tế nói xong lập tức xoay người rời đi.
Giang Vận: “… Con sẽ cố gắng tranh thủ, bảo đảm sẽ nhanh chóng đóng gói bán mình đi trước khi thầy ôm được người đẹp về nhà, tuyệt đối sẽ không làm bóng đèn cản trở chuyện tốt của thầy.”
Nói xong, cô ấy còn đạp Quý Duy nói: “Đại sư huynh, anh cũng phải tranh thủ đi.”
Quý Duy cười khẽ: “Đương nhiên rồi.”
Mấy người Hàn Tế sẽ ngồi chuyến xe lửa khởi hành lúc sáu giờ, Bạch Thủy Tiên mời bọn họ đến nhà mình ăn cơm chiều, nói cho con gái biết những chuyện cần chú ý trong lúc mang thai xong lập tức đi vào phòng bếp bận rộn nấu nướng.
Hàn Tế đi qua đó giúp đỡ bà, còn nói: “Vãn Đường, em nấu đại vài món là được rồi, hiện tại thời tiết quá nóng, làm việc trong phòng bếp quá lâu rất dễ bị cảm nắng.”
“Tôi cũng không làm món gì, chỉ là cơm canh đơn giản đạm bạc mà thôi. Anh thích anh bánh bột ngô, tôi nướng một ít, anh mang theo lên xe lửa ăn.”
Hàn Tế nghe thế khóe miệng hơi cong lên, chủ động đi qua đó nhào bột giúp bà, nói: “Bình thường em cũng phải nhớ nghỉ ngơi cho nhiều vào, đừng quá mệt mỏi, có việc gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho tôi biết cứ lúc nào”