Người phụ nữ điều dưỡng kia làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng rửa sạch người bà ta, nhìn thoáng qua Tiết Hải Hồng vẫn còn chưa tắt thở, sau đó xách theo thùng đựng quần áo bẩn đi ra ngoài.
“Đồng chí Ổ, bên này còn có hai đồng chí nam cần thay đồ, tôi không đủ sức, các điều dưỡng khác đều đã ăn cơm rồi, có thể phiền ông giúp tôi một chút không?”
Người phụ nữ điều dưỡng kia nhờ vả, người đàn ông trung niên gật đầu đồng ý: “Được rồi, phải nhanh lên đó, tôi còn phải quay về văn phòng nữa.”
“Nhanh lắm, nhanh lắm, chỉ cần thay quần áo thôi.”
Ngay sau đó, bọn họ đi vào phòng ông già họ Tiết và Tiết Hải Lâm.
Tiết Hải Lâm bị đột quỵ tê liệt không thể nói chuyện, cũng không thể phát ra âm thanh, lúc người đàn ông này ra tay cũng không cần đầu độc làm ông ta mất đi tiếng nói, chỉ nhanh chóng tiêm thuốc độc vào trong cơ thể của ông ta.
Ông già họ Tiết ở phòng kế bên chỉ bị gãy một chân, ngoại trừ chân ra, những nơi khác đều không bị thương, nhưng mà dạo gần đây trạng thái tinh thần của ông ta không được tốt cho lắm, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, bị người đàn ông này bóp chặt miệng nhỏ nước thuốc vào miệng cũng không biết kêu cứu, chỉ ngơ ngác đờ ra nhìn đối phương.
Sau khi mọi chuyện thành công rồi, người đàn ông trung niên ngửa đầu lên trời thở hắt ra, đôi mắt sâu thẳm như giếng cạnh dâng trào cảm xúc kịch liệt, bàn tay dưới ống tay áo cũng bởi vì quá xúc động mà khẽ run lên.
“Nhanh lên, đi thôi.”
Người phụ nữ điều dưỡng kia bước lên đẩy ông ấy, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Đi thôi, mau chạy đi.”
Người đàn ông trung niên lấy lại tinh thần, lấy một cuộn giấy từ trong túi quần ra, nhét vào trong tay của bà ta, hạ giọng nói: “Tôi đã làm chứng minh mới cho bà rồi, chồng của bà đang ở trước cửa rạp chiếu phim chờ, hai người nhanh chóng rời đi, đừng bao giờ quay về nữa.”
Người phụ nữ điều dưỡng kia cầm lấy cuộn giấy kia, mắt hơi đỏ lên, cắn răng nói: “Ông cũng mau chạy đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nhất định phải sống cho tốt đó.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhấc chân chạy đi.
Hai người bọn họ một trước một sau đi ra ngoài, người đàn ông trung niên đẩy xe đẩy nhỏ đi ở đằng trước, người phụ nữ điều dưỡng kia thì xách theo thùng đi theo sau, hai người đều không dám chậm trễn, bình tĩnh vững vàng đi ra khỏi khu phòng bệnh.
Cung Linh Lung theo sát phía sau người đàn ông kia, thấy ông ấy đi đến một góc không người, nhanh chóng cởi áo blouse trắng và khẩu trang xuống, râu giả dán trên mặt và tóc giả đội trên đầu cũng bị ông ta tháo ra, sau đó vội vàng chạy đến lều đậu xe đạp ở bên ngoài.
“Nhanh lên, mau cản bọn họ lại, nhanh lên.”
Đúng lúc này, khu phía nam viện vang lên tiếng kêu to của Tiết Hải Huy.
Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua khu phía nam viện, trong mắt hiện lên hận ý dày đặc: “Tiết Hải Huy, mày cứ chờ đó, sẽ đến lượt mày nhanh thôi.”
Chờ đến khi người của ủy ban cách mang lao đến bắt người, người đàn ông đã đạp xe đạp quẹo vào một ngõ nhỏ, nhanh chóng biến mất ở cuối hẻm.
Cung Linh Lung đứng ở xa nhìn thấy ông ấy bình an rời đi, không hiểu sao cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến người phụ nữ điều dưỡng kia, cô lại quay đầu đi ra cửa sau của bệnh viện.
Tốc độ hành động của người phụ nữ điều dưỡng kia chậm hơn ông ấy rất nhiều, còn chưa đi được hai trăm mét, Cung Linh Lung chạy đi trước mấy người ủy ban cách mạng, lúc này cô cũng đã hiện thân, tiến lên nắm lấy cánh tay của đối phương nói: “Đi thôi, nhanh lên.”
“Cô là ai thế?”
Người phụ nữ điều dưỡng kia đột nhiên bị cô túm lấy, hơi sửng sốt, theo bản năng muốn hất văng tay của cô ra.
“Đi nhanh lên, người của cách ủy hội đã phát hiện, đồng chí Ổ bảo tôi đến nhắc nhở bà, chạy nhanh lên.” Cung Linh Lung đeo khẩu trang, không cho bà ta nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Người phụ nữ điều dưỡng kia thay đổi sắc mặt kịch liệt, quay đầu nhìn lại, thấy người của ủy ban cách mạng đã chạy đến đầu đường, vội vàng co giò chạy như điên.
“Đi theo tôi.”
Cung Linh Lung rất quen thuộc khu vực này, dẫn theo bà ấy chạy qua các con hẻm nhỏ, nhanh chóng cắt đuôi được mấy người ở phía sau.