Lục Tĩnh Xuyên mới vừa rời đi, Trần Anh đã chạy đến, trong tay còn cầm theo vài thứ.
Cô ta đứng ở ngoài sân, nghe thấy trong phòng có không ít tiếng nói chuyện, gõ cửa gọi: “Dì Bạch, chị dâu.”
Mấy người Bạch Thủy Tiên đang ở trong phòng xử lý mấy con cá mới câu về, nghe được tiếng nói của cô ta, Cung Linh Lung nháy mắt ra hiệu cho những người khác, đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
“Chị dâu, hôm nay chị cũng ở nhà à.” Trần Anh nhìn thấy cô, cười cười.
“Sáng nay trong nhà xảy ra chút chuyện, lại có khách đến chơi, cho nên sáng nay tôi xin nghỉ về nhà.”
Cung Linh Lung thấy cô ta còn cầm theo đồ, nói thẳng: “Nghe nói phó doanh trưởng Viên đã về rồi, cô đang định đến nhà họ Viên sao?”
“Không, không phải.”
Trần Anh vội vàng lắc đầu, nhìn thoáng qua trong phòng, thấy Bạch Thủy Tiên không đi ra, trên mặt lộ ra chút lúng túng: “Chị dâu, em đến đây thay mặt cô họ của em xin lỗi.”
“Sáng nay cô họ của em lanh mồm lanh miệng nói bậy, suýt chút nữa đã chọc phiền phức cho dì Bạch, bọn em đều là người từ nông thôn đến, còn chưa hiểu việc đời, lúc đó cũng không biết được tính nghiêm trọng của sự việc, lúc nãy nghe được các hàng xóm khác trong viện gia thuộc nói đến, bọn em mới biết mình ăn nói bậy bạ suýt chút nữa đã hại dì Bạch.”
“Chị dâu, cô họ của em cũng không phải cố ý, cô của em chỉ là lanh mồm lanh miệng, nói chuyện không biết suy nghĩ, em thay mặt bà ấy xin lỗi dì Bạch, đây là chút tấm lòng của bọn em, xin chị hãy nhận lấy.”
Cung Linh Lung hơi cong khóe môi lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô ta nói: “Trần Anh, tôi cũng là từ nông thôn đến, sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở nông thôn, dân quê cũng không phải là chưa hiểu việc đời, cũng không phải ai cũng không biết phân rõ nặng nhẹ.”
“Bình thường mọi người đều thích ăn nói bậy bạ, nhưng sự việc liên quan đến “sách cấm”, “đặc vụ của địch”, “gián điệp” thì phản ứng và biểu hiện của dân quê cũng chẳng thua kém người thành phố chút nào.”
Khóe môi Trần Anh có chút cứng đờ, có chút cười không nổi: “Đúng vậy, chị dâu, chị nói rất đúng.”
“Cô họ của cô cũng đã đi theo tùy quân được hai ba năm, bộ đội quản lý người trong viện nghiêm khắc đến cỡ nào, trong lòng bà ta có lẽ cũng đã biết rõ.”
“Nhất là khoảng thời gian trước viện gia thuộc phía đông còn xuất hiện đặc vụ của địch, mấy ngày nay người của bộ đội chưa bao giờ ngừng giáo dục tư tưởng văn hóa cho người trong viện gia thuộc, cho dù cô họ của cô chưa từng đi học, không có văn hóa thì chắc là cũng đã nghe hiểu được nội dung tuyên truyền giáo dục trong đài phát thanh mà nhỉ.”
“Chính ủy Triệu nhận được thư cử báo giấu tên đi đến nhà bọn họ điều tra, anh ấy còn chưa kịp nói cái gì, cô họ của cô đã sốt ruột nhảy ra đổ tội lên đầu của mẹ tôi, bà ta vô tri hay cố ý thì trong lòng hai mẹ con chúng tôi đều hiểu rõ.”
Trần Anh thấy cô nghi ngờ cô họ của mình có mục đích khác, vội vàng giải thích: “Chị dâu, cô họ của tôi thật sự chỉ là vô tâm, bà ấy không hiểu cái gì hết, chỉ là nhiều chuyện nói bậy mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên bà ấy nghe được mấy chuyện sách cấm, bởi vì quá kích động cho nên mới ăn nói bậy bạ.”
Khi bọn họ nói chuyện, hàng xóm xung quanh đều mở cửa đi ra ngoài.
Cung Linh Lung thấy các gia đình khác đều có đàn ông ở trong nhà, vẫy tay chào hỏi: “Chị Liêu, chị Ngọc Miêu, hai chị lại đây một chút.”
“Linh Lung, sao thế em?” Vương Ngọc Miêu đưa con trai cho chồng ôm, sau đó đi nhanh đến.
Lúc nãy Liêu Thu Hoa ở đối diện đã nghe được bọn họ nói chuyện, lời bọn họ nói chuyện, cô ấy cũng đã nghe rõ, lập tức đến hỏi: “Linh Lung, em tìm bọn chị làm gì thế?”
Cung Linh Lung đảo mắt nhìn về phía hai người bọn họ và Trần Anh một lượt, giọng không lớn không nhỏ, đủ để những người khác nghe được: “Chị Liêu, chị Ngọc Miêu, chiều hôm qua hai chị đã đến nhà em đúng không?”
“Đúng vậy.” Hai người đồng thanh trả lời.
Vương Ngọc Miêu nhìn thoáng qua Trần Anh, lại bổ sung: “Còn có Trần Anh nữa, ba người bọn chị đều có mặt dì Bạch dạy bọn chị làm ớt bằm.”