Đánh bà ta xong, cô lập tức quay sang xử Bạch Kiến Nhân, đầu tiên là đá ông ta vào trong nền tuyết.
Thật sự rất khéo, đầu của ông ta trùng hợp cắm vào trong tuyết, m.ô.n.g chu lên, tư thế vô cùng thích hợp để Bạch Linh Lung đánh.
“Bạch! Bạch bạch! Bạch bạch bạch...”
Ban đêm yên ắng, tiếng quất đánh kia vô cùng vang dội, đánh ác đến mức trái tim của ba người đàn ông ở bên cạnh đều run lên.
“Bốp!”
Cú đánh cuối cùng, thước tre cũng bị đánh đến gãy làm đôi.
Lục Tĩnh Xuyên thấy hàng xóm đã chạy đến, vội vàng kéo cô muốn rời đi.
Tối nay Bạch Linh Lung cũng phát tiết xong, nhưng mà còn có một việc chưa làm xong, cô cầm muối trong túi ra, tiến lên lột quần xà lỏn của Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan xuống, rải muối lên cái m.ô.n.g đang chảy m.á.u đầm đìa của bọn họ.
Cô thưởng cho bọn họ một món ăn mới: Tuyết trắng bay giữa đỉnh núi lửa.
Ba người Lục Tĩnh Xuyên thấy thế, cơ thể đều không khống chế được rùng mình tập thể.
“Đi thôi!”
Bạch Linh Lung dùng thế tay ra hiệu, bốn người gây sự nhấc chân bỏ trốn ngay.
Bốn người bọn họ chạy cực nhanh, hàng xóm trong khu dân cư đuổi theo bọn họ hơn hai trăm mét, không thể đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, sau đó vội vàng quay về kiểm tra tình hình.
Mông của tên khốn nạn chó đẻ đê tiện đều bị đánh nát, lúc này lại bị muối thấm vào miệng vết thương, đau đến mức lăn lộn đầy đất kêu gào khóc to.
Hàng xóm của khu dân cư đã cởi bao tải xuống giúp bọn họ, mấy chục người nam nữ già trẻ vây quanh ở bên cạnh hóng chuyện, nhìn thấy bọn họ ăn mặc xộc xệch như thế, chỉ cần là người không mù thì đều biết được lúc nãy bọn họ đang làm cái gì.
Một người là đàn ông đã có vợ, một người là quả phụ chồng vừa mới c.h.ế.t không lâu, vô sỉ không biết xấu hổ tằng tịu gian díu với nhau.
Thấy m.ô.n.g của hai người bọn họ bị đánh đến mức m.á.u chảy đầm đìa, người ở đây lại không có ai thương xót cho bọn họ, thậm chí có không ít đồng chí phụ nữ còn đang mắng chửi nói bọn họ không biết xấu hổ.
Chuyện bên này thật sự quá ồn ào, một vài lãnh đạo của nhà máy máy móc âm thầm muốn giấu diếm cũng không khống chế được, cuối cùng hai người bọn họ đều bị đồng chí của tổ dân phố bắt đi.
“Ha ha... Ha ha...”
Bốn người gây sự cũng không chạy đi quá xa, lúc này đang đứng ở ven đường ôm bụng cười to, người cười thái quá nhất chính là Bạch Linh Lung và Tống Thao.
Cười xong, Lý Sùng chủ động xung phong nhận việc: “Sau đó có lẽ còn có trò hay để xem, mấy người về trước đi, tôi đi về nhiều chuyện, ngày mai kể lại cho hai người nghe.”
“Anh Lý, cảm ơn, trưa mai tôi mời anh một bữa, mười hai giờ trưa mai, hẹn nhau ở tiệm cơm quốc doanh.” Bạch Linh Lung cười nói.
Lý Sùng cũng không khách sáo với cô, cười gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai gặp lại.”
Chờ cậu ta đi rồi, ba người mới cùng nhau rời đi, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đưa cô về bệnh viện, đưa cô đến tận cửa mới chịu dừng, trước khi đi còn dặn dò cô: “Linh Lung, em đi ngủ sớm chút đi, chuyện sau đó bọn anh sẽ theo dõi sát sao.”
“Được, chuyện tối hôm nay rất cảm ơn anh.” Bạch Linh Lung cười tủm tỉm lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, rõ ràng tối hôm nay cô đang rất vui vẻ.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên lóe lên ý cười nồng đậm, tính tình của cô gái này thật sự quá hợp ý anh, hôm nay nhất định sẽ là ngày quan trọng nhất đời của anh.