Bạch Linh Lung đã hiểu, cười châm chọc nói: “Bị bác gái của anh nhìn thấy, hai người bọn họ sợ bị cử báo xảy ra chuyện, cho nên lúc ăn tết tên khốn nạn chó đẻ kia mới vội vàng chạy về buộc mẹ tôi phải ly hôn.”
Lý Sùng cười xấu hổ, không nói tiếp, coi như tán thành phỏng đoán của cô.
Bọn họ ở bên này uống trà sưởi ấm nói chuyện phiếm, Bạch Kiến Nhân ở lầu ba hoàn toàn không biết con gái cưng của ông ta đang chờ bắt gian, hiện tại đang ở trong phòng tình chàng ý thiếp với Tần Mộng Lan, hai người đang vô cùng nóng bỏng cuồng nhiệt.
Bình thường Tần Mộng Lan không thường xuyên đến đây, chồng bà ta đã c.h.ế.t rồi, bà ta và hai đứa con trai con gái đang ở nhà cách nhà chồng không xa.
Con gái bà ta đã mười bốn mười lăm tuổi, con trai nhỏ mười tuổi, đều đã hiểu chuyện hết cả rồi, hiện tại bà ta và Bạch Kiến Nhân đều lén lút tằng tịu với nhau, tạm thời không thể để con trai con gái biết được, tối nay bà ta chạy ra ngoài cũng đều là viện cớ đi tăng ca.
Thời buổi này buổi tối không có internet và tivi, không có bất cứ hoạt động giải trí gì cả, trong phòng lại gió lạnh vèo vèo, cho nên mọi người đều lên giường ngủ rất sớm.
Bên phía Bạch Kiến Nhân cũng không ngoại lệ, ăn xong bữa tối mà Tần Mộng Lan mang đến, hai người rửa mặt xong lập tức tắt đèn đi về phòng ngủ.
Bạch Linh Lung vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng đối diện, thấy mới đến bảy giờ tối đã vội vàng sốt ruột bắt đầu làm việc, trong lòng nhịn không được chế nhạo, cũng bắt đầu chuẩn bị luôn.
Tối nay có thêm ba đồng chí nam đi theo hóng chuyện, Bạch Linh Lung không tiện sử dụng thần khí nhỏ, chỉ đành dùng quyền trợ giúp, đầu tiên là quay về phía Lục Tĩnh Xuyên cười lấy lòng: “Đồng chí Lục Tĩnh Xuyên, anh có thể giúp tôi một chút không?”
“Tùy em ra lệnh.” Lục Tĩnh Xuyên đang chờ cô giao việc đây.
Tống Thao rất hiếm khi nhìn thấy anh họ cười, bình thường anh đều trưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng hiện tại lại vui vẻ phối hợp với cô, mặt mày tràn ngập ý cười, cậu ấy cũng coi như hiểu rõ, cái cây vạn tuế anh họ này của cậu ấy thật sự nở hoa rồi.
“Cánh cửa nhà của tên cặn bã chó c.h.ế.t kia chắc không làm khó được anh đúng không?” Bạch Linh Lung cười tủm tỉm hỏi.
Thật ra cô cũng có chìa khóa, chỉ là không thể để lộ, đành phải nhờ anh ra tay, cô cũng tin chắc rằng anh có thể xử lý một cách dễ dàng.
Khóe môi Lục Tĩnh Xuyên cong lên nói: “Cứ giao cho anh”
Xử lý xong nhiệm vụ quan trọng nhất, Bạch Linh Lung đảo mắt nhìn về phía hai đồng chí nam còn lại, cười tinh ranh như một con hồ ly: “Anh Lý, cho tôi mượn ít đồ đi.”
“Cô muốn mượn cái gì?”
Lý Sùng nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng đốt cho Bạch Kiến Nhân một ngọn nến.
“Lúc còn nhỏ anh thường ăn măng xào thịt hay là dây mây nấu thịt heo vậy?” Bạch Linh Lung cười hỏi cậu ta.
Lý Sùng ngơ ngác đứng đờ ra, tỏ vẻ cậu ta không hiểu cho lắm.
Cậu ta nghe không hiểu, Tống Thao cũng không phản ứng kịp, nhưng Lục Tĩnh Xuyên lại hiểu, vô cùng có lòng tốt mà giúp đỡ phiên dịch: “Ý của Linh Lung là lúc trước khi mẹ cậu đánh cậu là dùng thước tre hay là dùng dây mây?”
Lý Sùng: “...”
“Phụt!”
Tống Thao cười thành tiếng, lúc này cũng đã phản ứng lại, trả lời thay cậu ta: “Hai món thay phiên nhau ăn, mùi hương thơm đến mức nhà của tôi cũng ngửi được.”
Lý Sùng bất đắc dĩ bật cười, cốc vào đầu Tống Thao một cái rõ mạnh, cũng cười hỏi Bạch Linh Lung: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tối nay tôi định làm vài món ngon cho thằng cha chó đẻ khốn nạn và tình nhân của ông ta.” Bạch Linh Lung nói đầy thâm ý.
Lý Sùng đã hiểu, bất đắc dĩ bật cười, đứng lên giúp cô đi tìm công cụ.