Hai ông bà già kẻ tung người hứng mà kết thúc câu chuyện một cách hoàn mỹ, Văn Thiến ngã ngồi trên giường ngủ đã rơi lệ đầy mặt, cũng không biết cô ta khóc là vì sợ hãi hay là vì hối hận.
Tiểu Khải cũng mếu miệng khóc thút thít: “Mẹ ơi.”
“Tiểu Khải, đừng khóc.”
Văn Thiến lau nước mắt trên mặt mình, ôm con trai vào trong lòng, khẽ nói với cậu bé: “Tiểu Khải, mẹ sẽ dẫn con rời khỏi nơi này, chúng ta tìm một nơi nào đó trốn đi, không cho bọn họ tìm được nữa.”
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi luôn đi, con không muốn ở lại nơi này nữa.”
Tiết Khải rất sợ, ngày hôm qua Bành Ngọc Ni đánh mẹ ngay trước mặt cậu bé, lúc đó cậu bé đã rất sợ hãi, hình ảnh mẹ bị đánh đã khắc sâu vào trong đầu óc của nhóc con này.
“Bên ngoài có rất nhiều người, hiện tại còn chưa thể đi, chúng ta chờ mấy người bọn họ không có ở nhà lại rời đi.”
Văn Thiến biết có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào nhà họ Tiết, nếu chờ đến nửa đêm rời đi chắc chắn sẽ bị bắt lấy, huống chi hiện tại toàn thân cô ta đều đang đau đớn khó chịu, có lẽ còn chưa đi được bao xa đã bị người ta bắt được.
Cửa phòng ngủ không đóng lại, nghe được người nhà họ Tiết ở bên ngoài đã khuyên nhủ hàng xóm xung quanh rời đi, cô ta lập tức nói với con trai: “Tiểu Khải, lát nữa khi mẹ nói chuyện với bọn họ, con đừng có nói cái gì hết.”
“Dạ vâng.” Tiết Khải gật đầu đồng ý.
Sau khi hàng xóm xung quanh rời đi, bà già họ Tiết xụ mặt âm u đi đến, mở miệng mắng ngày: “Mày đừng có nghĩ rằng lúc nãy mày phối hợp với tao thì mày sẽ có thể diễu võ giương oai trong cái nhà này.”
“Tôi không muốn diễu võ giương oai gì cả, tôi chỉ muốn tiền.”
Thái độ hiện tại của Văn Thiến kiên định hơn bao giờ hết, khi đối diện với Tiết Hải Lâm thì ánh mắt lại có chút hốt hoảng, lại vẫn rất kiên quyết: “Tôi không cần nhà, mấy người cho tôi ba nghìn, cả đời này hai mẹ con chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mấy người nữa.”
“Mày có thể đi, nhưng không thể dẫn thằng bé theo.” Bà già họ Tiết buột miệng thốt lên.
Văn Thiến ôm chặt lấy con trai, lạnh nhạt hỏi lại: “Bà giữ con trai của tôi ở lại bên cạnh là muốn hại c.h.ế.t con trai của bà đúng không?”
Bà già họ Tiết nghẹn họng.
“Nếu bà muốn cháu nội, muốn con trai của bà c.h.ế.t thì tôi cũng có thể đồng ý.” Giọng Văn Thiến khàn khàn, lời cô ta nói ra lại vô cùng rõ ràng.
“Chúng tôi sẽ sắp xếp nơi ở cho hai mẹ con cô.” Bà già họ Tiết lại lui ra sau một bước.
Văn Thiến nghe thế hơi cong khóe môi, ánh mắt nhìn về phía hai anh em Tiết Vĩ Dân và Tiết Vĩ Kỳ, lại nói với mụ già này: “Trước khi bà đưa ra quyết định này thì nên nhìn xem sắc mặt của hai đứa cháu nội bà trước đi.”
Bà già họ Tiết thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa cháu nội, mà lúc này bọn họ cũng đang lộ ra vẻ mặt tức giận nhìn bà ta.
“Bà nội, nếu bà thích thằng nhóc đó đến thế, vậy bà cứ giữ nó lại mà nuôi đi, bọn con đi là được.” Tính tình của Tiết Vĩ Kỳ không được tốt như anh cả của mình, nói xong lập tức kéo anh cả rời đi.
“Vĩ Dân, Vĩ Kỳ, bà không có ý đó.”
Bà già họ Tiết vội vàng chạy ra ngoài giải thích, ông già họ Tiết sắp sửa bị bà ta chọc cho tức c.h.ế.t rồi, giơ tay túm lấy bà ta, trừng mắt tức giận mắng: “Bà ngậm miệng lại được không hả? Bà cảm thấy trong nhà chưa đủ rối loạn đúng không? Bà cứ nhất quyết phải quậy đến mức thằng cả nó c.h.ế.t luôn mới cam lòng đúng không?”
“Tôi không…”
Bà già họ Tiết theo thói quen muốn quát ngược trở lại.
Tiết Hải Lâm đột nhiên nổi giận, giơ tay hất văng tất cả mọi thứ trên đầu tủ xuống đất, lạnh lùng rít gào: “Mẹ, mẹ ngậm miệng lại cho con!”
Ông ta tức giận, cuối cùng bà già họ Tiết cũng chịu ngậm miệng lại.
“Cha, cha dẫn mẹ về phòng đi.”
Tiết Hải Lâm xoa huyệt thái dương đau nhói, cũng có chút lả đảo, phải dựa người vào tủ mới có thể đứng vững.