Ba cha con nhà họ Bành và Tiết Vĩ Dân ở trong phòng nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài, hai mẹ con Bành Ngọc Ni đã sửa soạn hành lý xong rồi, bọn họ cũng không chào hỏi hai ông bà già họ Tiết, vội vội vàng vàng rời đi.
“Cha, đến phòng sách đi, con có chút chuyện muốn nói với cha.
Biểu cảm trên mặt Tiết Vĩ Dân nghiêm túc hơn bao giờ hết, còn gọi cả em trai vào: “Vĩ Kỳ, em cũng vào luôn.”
“Vĩ Dân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trực giác của ông già họ Tiết mách bảo chuyện này rất khác thường, theo bản năng muốn đi tìm đứa con thứ hai tài giỏi nhất: “Có cần gọi điện thoại cho chú hai không?”
“Ông nội, ông gọi điện nói cho chú hai biết chuyện của chú út và nhà cô đi. Tốt nhất ông đừng giấu diếm gì hết, nói hết cho chú ấy nghe những chuyện mà ông bà biết được, để đề phòng tương lai chú ấy không khống chế được cục diện.”
Thấy gã ta nói nghiêm trọng như thế, ông già họ Tiết nhíu mày nói: “Vĩ Dân, con có ý gì? Sự việc cũng không nghiêm trọng đến mức đo đi?”
“Ông nội, đều đã đến nước này rồi, sao ông lại còn ngây thơ như thế chứ?”
“Ông cho rằng chuyện chú út gặp chuyện chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
“Hai mẹ con bọn họ sớm không bị điều tra, muộn không bị điều tra, cố tình lại bị điều tra vào đúng thời khắc quan trọng này.”
“Nhà họ Vu vừa mới sụp đổ, lập tức đến lượt nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh xong lại đến lượt nhà chúng ta, ông vẫn còn chưa nhận ra sao, mục đích cuối cùng của người âm thầm thúc đẩy những việc này chính là chú hai, là toàn bộ nhà họ Tiết.”
Bị cháu nội quát như thế, một lúc lâu sau ông già họ Tiết vẫn không nói nên lời, không chỉ một mình ông ta luống cuống mà đến cả Tiết Hải Lâm cũng ngồi không yên, vội vàng đứng lên đi vào phòng sách bàn bạc.
Ba cha con bọn họ đi vào phòng sách nói chuyên, ông già họ Tiết lập tức gọi điện thoại cho Tiết Hải Huy, bà già họ Tiết cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, yên lặng ngồi ở bên cạnh lắng nghe chồng mình nói chuyện điện thoại.
Ông ta nói chuyện điện thoại hơn mười phút, Tiết Hải Huy cúp điện thoại trước, thấy sắc mặt của ông già càng lúc càng nặng nề, bà già họ Tiết nhịn không được vội hỏi: “Huy Nhi nói như thế nào?”
“Nó đoán là có người ở kinh đô duỗi tay đến thành phố Hán, bắt đầu nhúng tay từ phía thằng cả, mục đích cuối cùng là nó.”
Lúc này ông già họ Tiết cũng luống cuống, trời đang nóng nực nhưng ông ta lại đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và khủng hoảng không nói nên lời.
Bọn họ sống ở kinh đô hơn hai mười năm, con trai, con dâu và sui gia đều là lãnh đạo cấp cao, có thể tiếp xúc đến những tranh đấu quyền lợi cao cấp nhất, ông ta cũng biết hiện tại chính là thời khắc đấu tranh kịch liệt nhất.
Tiết Hải Huy chính là bầu trời của nhà họ Tiết, ông ta có chức vụ rất cao ở tổng hội ủy ban cách mạng, một khi ông ta bị đánh bại, vậy thì toàn bộ thế lực của nhà họ Tiết cũng đều sẽ tụt dốc không phanh.
Một khi phe của bọn họ thất bại, ngày lành của nhà họ Tiết cũng coi như đến cùng, ông ta cũng không dám tưởng tượng đến kết cục của mấy đứa con cháu trong nhà.
Bà già họ Tiết không rõ chuyện công việc của con trai cho lắm, nhưng biết rõ hiện tại có người muốn đụng đến ông ta, muốn nhổ tận gốc ba đứa con trai của bà ta, trong lòng cũng bắt đầu luống cuống.
Nghĩ đến trong nhà xảy ra những chuyện này đều là do con nhỏ đê tiện Văn Thiến gây ra, bà ta lập tức nhảy vèo lên, bước đi như bay chạy đến trước mặt cô ta trút giận.
Bà già họ Tiết cầm lấy chổi lông gà lên đánh đập tàn nhẫn với cô ta, Văn Thiến không còn chút sức lực nào, không thể nào né tránh được, mỗi một cú đánh đều quất lên người cô ta, làm cô ta đau đến mức kêu rên thành tiếng.
Tuy rằng Tiết Khải vẫn còn nhỏ, nhưng lại biết bảo vệ mẹ, tiến lên cản không cho bà già họ Tiết đánh người, trong miệng vẫn còn kêu: “Người xấu, bà là người xấu, bà tránh ra cho tôi.”
“Ông già, ông lại đây lôi Tiểu Khải đi.”
Bà già họ Tiết đánh Văn Thiến, lại không đánh thằng bé, nói đến cùng thì bà ta vẫn còn muốn nhận đứa cháu nội nhỏ tuổi nhất này.