Hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu cũng mím môi buồn cười, Chu Lan Bình duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng con trai, cười mắng: “Con lo gói sủi cảo tiếp đi, đừng có trễ giờ cơm trưa.”
Tống Thao dở khóc dở cười, cậu ấy đã gặp qua rất nhiều đồng chí nữ có tính cách khác nhau, nhưng lại là lần đầu tiên gặp được người có cá tính rõ ràng lại thú vị như Bạch Linh Lung.
Hiện tại cuối cùng cậu ấy cũng biết vì sao anh họ lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Đồng chí nữ trông còn nhỏ tuổi hơn cậu ấy này có một linh hồn rất thú vị, thật sự rất hay ho.
“Để con gói sủi cảo cho, thằng Thao đi điều tra đi.”
Lục Tĩnh Xuyên trực tiếp sắp xếp tất cả mọi chuyện, thấy em họ nhìn sang, anh vẫn cứ bình tĩnh nói: “Anh biết em rất am hiểu làm mấy chuyện tìm hiểu tin tức này, ở trong trường chắc em không có cơ hội để thực tiễn, nếu hiện tại em đã nghỉ phép về nhà, vừa khéo gặp được, vậy thì nhớ nắm chắc lấy cơ hội lần này, mang theo công lao khen ngợi quay về trường, nói không chừng năm nay còn sẽ được xét điểm ưu tú tiên tiến thì sao.”
Tống Thao trợn tròn mắt: “Anh Tĩnh, anh đúng là có bạn gái là không còn tính người nữa rồi.”
Ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên trở nên sâu thẳm, hỏi lại: “Em không muốn đi hóng chuyện nữa hả?”
“Hiện tại em đã không còn nhiều chuyện như thế nữa rồi.”
Lúc Tống Thao trả lời câu hỏi này, ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.
Lục Tĩnh Xuyên hiểu rõ tính cách của em họ mình nằm lòng, Tống Thao là người kỳ lạ nhất trong số các anh em họ bọn họ, từ nhỏ cậu ấy đã thích nhiều chuyện, nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó sẽ có mặt cậu ấy, tóm lại chính là cao thủ trong phương diện tìm hiểu tin tức vỉa hè.
Nhà họ Chu là gia tộc chuyên làm chính trị và quân đội, con cháu đều bị người lớn ảnh hưởng, công việc đều là làm chính trị hoặc quân nhân, chỉ có một mình Tống Thao là làm ngược lại, từ nhỏ đã nói thẳng với ông bà cha mẹ là cậu ấy sẽ không đi theo con đường này.
Tống Thao là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất của nhà họ Chu, cũng là cháu nội nhỏ nhất của nhà họ Tống, tính cách thông minh hoạt bát, từ nhỏ đã biết nói ngọt, rất được người lớn yêu thích, cho nên cậu ấy không muốn đi làm chính trị hoặc quân nhân thì các bậc phụ huynh cũng không bắt buộc, tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vui vẻ là được rồi.
Mặt ngoài Tống Thao nói là không quá nhiều chuyện, nhưng lại chẳng chậm trễ chút nào, quăng mớ sủi cảo còn lại cho Lục Tĩnh Xuyên, rửa tay rồi lập tức chuồn ra ngoài làm việc.
Con trai đã đi tra xét rồi, Chu Lan Bình cũng không bảo các đồng nghiệp trong đơn vị đi điều tra nữa, chuyển sang đề tài khác: “Linh Lung, trưa nay nhà dì làm sủi cảo, con có thích ăn không?”
“Dạ thích, con cũng biết làm sủi cảo, để con đến giúp bác.”
Thành phố Đàm là thành phố ở phương nam, món chính là gạo, rất ít khi ăn bột mì, thức ăn làm từ bột mì thường thấy nhất chính là màn thầu bánh rán, rất hiếm khi ăn sủi cảo, đến cả tiệm cơm quốc doanh cũng không bán.
Nhưng mẹ của nguyên chủ lại làm các thức ăn từ bột mì rất ngon.
Hiện tại Bạch Linh Lung cẩn thận nghĩ lại, loáng thoáng đoán được có lẽ mẹ của nguyên chủ là người phương bắc, bà biết làm mì phở, màn thầu bánh bao bánh bột ngô đều làm rất ngon, có lẽ đây là hành vi theo bản năng xuất phát từ tập tính sinh sống.