Thấy hiện trường tranh đấu gay gắt, bí thư Nghiêm đứng ra giảng hòa: “Đồng chí Tiếu, đồng chí của đội điều tra đứng bên cạnh bà từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, hiện tại đồng chí Cung Linh Lung đang ở nơi này, bà bảo cậu ấy đi ra xem trước đi.”
Cung Linh Lung nghiêng đầu, chủ động nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau mẹ Mạnh, ánh mắt vẻ mặt đều vô cùng ngay thẳng, tùy ý cho anh ta quan sát và xác nhận.
Đồng chí thuộc đội điều tra này nhìn chằm chằm vào Cung Linh Lung vài lần, cuối cùng nói: “Người đánh hai đồng chí Vu Nam và Mạnh Hiểu Dĩnh ngày hôm qua có lẽ là hai nhóm người khác nhau, nhóm đầu tiên là hai thiếu niên, người còn lại chính là người đánh gãy xương bánh chè của bọn họ. Lúc đó người kia trùm một miếng vải, không có ai nhìn thấy rõ gương mặt của người đó. Hiện tại điều duy nhất tôi có thể xác định chính là đồng chí Cung không phải hai thiếu niên kia.”
“Đồng chí Tiếu, bà cảm thấy như thế nào?” Bí thư Nghiêm đá vấn đề lại cho mẹ Mạnh.
“Hôm nay làm phiền bí thư Nghiêm rồi, chuyện con gái tôi bị đánh ngay giữa đường thật sự quá ác liệt, nhìn thấy con gái của tôi người đầy vết thương nằm trên giường bệnh, trong lòng tôi đau như bị đao cắt, việc này tôi sẽ tiếp tục nhờ đồn công an và đội điều tra tiếp tục truy tìm người đánh bọn họ. Nếu sau này còn có yêu cầu, còn phiền bí thư Nghiêm phối hợp.”
Tuy rằng không có chứng cứ gì, nhưng mẹ Mạnh vẫn cứ hoài nghi Cung Linh Lung, dự tính chờ sau này lại cẩn thận điều tra lần nữa.
Bí thư Nghiêm nhìn thoáng qua Cung Linh Lung, thấy sắc mặt cô rất bình thản, không hề chột dạ chút nào, gật đầu nói: “Được thôi.”
Mẹ Mạnh đi rồi, Cung Linh Lung cũng xin lỗi các lãnh đạo: “Bí thư Nghiêm, chủ nhiệm Dương, xin lỗi, không hiểu sao tôi lại dính phải loại chuyện phiền phức này, thêm phiền cho mọi người rồi.”
“Không phải do cô làm thì không cần xin lỗi.” Chủ nhiệm Dương liếc mắt nhìn cô.
Cung Linh Lung cong môi, có chút chột dạ, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, ngoài miệng còn nói: “Thật ra ngày hôm qua khi tôi biết được mối quan hệ của Vu Nam và Vu Chấn, bà ta lại còn là bà con họ hàng với Mạnh Hiểu Dĩnh thì tôi thật sự rất muốn đi đ.ấ.m cho bọn họ vài đấm. Hai người bọn họ là bà con họ hàng với tên gián điệp Cao Tuyết Mai kia, bình thường đều tiếp xúc rất thân thiết, loại người thông đồng với gián điệp như bọn họ, ai cũng có thể đánh.”
Bọn họ còn đang nói chuyện này, mẹ Mạnh còn chưa đi xa đã dừng bước, hỏi người của đội điều tra đứng bên cạnh: “Tiểu Hà, cậu cảm thấy đó có phải là Cung Linh Lung không?”
Ánh mắt Tiểu Hà hơi lóe, anh ta biết bà ta nói thế là có ý gì, hạ giọng khuyên nhủ: “Đồng chí Tiếu, chúng ta không có chứng cứ xác thực, cũng không có bất cứ manh mối chính thức nào để xác nhận là cô ta, chỉ dựa vào suy đoán là không thể phán án được.”
Thấy bà ta nhíu mày giống như rất khó chịu với câu trả lời này, Tiểu Hà lại khuyên nhủ “Nếu cô ta là người thường thì chúng ta còn dễ làm, nhưng cô ta lại có hai thân phận rất đặc biệt, nếu tùy ý bịa đặt sẽ rất dễ điều tra ra được, đến lúc đó sẽ mang đến phiền phức càng lớn hơn cho nhà họ Mạnh.”
Mẹ Mạnh cũng biết anh ta nói đúng, nhưng lại nghĩ đến con gái đang bị thương nặng nằm trên giường, người đánh con bà ta lại cứ ung dung ngoài vòng pháp luật, bà ta lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thấy bà ta chỉ lạnh mặt không nói tiếng nào, Tiểu Hà lại tiếp tục khuyên nhủ: “Đồng chí Tiếu, hiện tại đồn công an đang cẩn thận điều tra, nói không chừng sẽ có manh mối nhanh thôi, bà cứ kiên nhẫn chờ đợi tin tức đi.”
Chuyện đã đến nước này, mẹ Mạnh cũng không có cách nào khác, chỉ đành gật đầu nói: “Hôm nay phiền cậu phải đi đến đây một chuyến rồi.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
Tiểu Hà thấy bà ta chịu nghe khuyên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Đồng chí Tiếu, vậy tôi về đi làm trước.”
“Được rồi.”
Mẹ Mạnh gật đầu, chờ anh ta đi rồi, bà ta mới đi về bệnh viện.