Lục Tĩnh Xuyên tan ca về nhà, thấy mẹ đang ngồi trước bệ bếp trong phòng bếp thêm củi đốt lửa, vội hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ đã về rồi?”
“Mẹ về nghỉ ngơi vài hôm.” Bạch Thủy Tiên cười cười.
Lục Tĩnh Xuyên bước vào phòng, vừa lúc nhìn thấy tay của bà bị quấn băng gạc, nhíu mày hỏi: “Mẹ, tay của mẹ bị làm sao thế?”
“Bị người ta tạt nước sôi, bị bỏng rồi.” Cung Linh Lung mở miệng nói cho anh biết.
Lúc trước khi các chị dâu khác quan tâm hỏi thăm thì cô chỉ nói là đồng nghiệp trong đơn vị bất cẩn bị ngã, vô tình làm tay mẹ bị bỏng, nhưng ở trước mặt Lục Tĩnh Xuyên, cô lại không có ý định giấu diếm.
“Chị hai của Vu Chấn tên là Vu Nam, bà ta cũng làm việc trong viện điều dưỡng, trưa nay Mạnh Hiểu Dĩnh đi đến đó…”
Sau khi Lục Tĩnh Xuyên nghe xong, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng hai mắt lại híp lại, người hiểu biết anh đều biết anh đang toát ra tín hiệu nguy hiểm, ngoài miệng lại nói: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Linh Lung, em cũng cứ đi làm như bình thường, coi như không biết chuyện này, cứ giao người nhà họ Mạnh cho anh xử lý.”
“Anh Tĩnh, anh muốn làm cái gì.” Cung Linh Lung vội hỏi.
“Lần này thông qua chuyện của Cao Tuyết Mai đã điều tra ra được không ít cán bộ của thành phố Hán, nhà họ Mạnh chỉ mới bị vạch trần một bộ phận nhỏ mà thôi, nếu Mạnh Hiểu Dĩnh thích kiếm chuyện, vậy ngày mai anh dẫn người đi sắp xếp, để cho nhà bọn họ chơi xong luôn.”
Lục Tĩnh Xuyên không nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nói xong lập tức mở tủ chén ra, cầm một lọ sa tế thịt vụn, sau đó mới nói: “Linh Lung, lão Chu thích ăn sa tế này, đến đòi anh một lọ, anh đi qua đó đưa cho ông ấy, sẽ về nhanh thôi.”
“Lão Chu” mà anh nói chính là tư lệnh Chu.
Cung Linh Lung cười cười, chỉ vào bình dưa chua nhỏ trong ngăn tủ nói: “Đồ chua này cũng là do mẹ làm, ăn cũng ngon lắm đó, vừa giòn vừa chua chua rất đưa cơm, vừa lúc có thể ăn được rồi, anh lại mang một bình qua đó đi.”
Tư lệnh Chu vừa mới tan ca về đến nhà, thấy anh xách hai cái bình đến, cười đến không khép miệng lại được: “Hiếm khi thấy nhóc con nhà cậu hào phóng được một lần đó.”
Lục Tĩnh Xuyên bỏ đồ ăn lên bàn, nói thẳng mục đích của mình: “Ông cho tôi mượn thuốc cao trị bỏng mà ông Tạ cho ông lần trước đi.”
Nụ cười trên mặt tư lệnh Chu lập tức biến mất ngay, trừng mắt nhìn anh nói: “Tôi thu hồi lại những lời lúc nãy.”
Bà Chu cười vui vẻ từ trong phòng bếp đi ra, trò chuyện vài câu đơn giản với Lục Tĩnh Xuyên rồi hỏi: “Phó đoàn trưởng Lục, cậu muốn cao trị bỏng làm gì thế? Linh Lung bất cẩn bị bỏng sao?”
“Không phải Linh Lung, là mẹ vợ của tôi bị bỏng.”
Lục Tĩnh Xuyên ngồi ở nhà tư lệnh Chu năm phút, cầm thuốc cao trị bỏng về nhà nói: “Mẹ, thuốc cao trị bỏng này có tác dụng rất tốt, mẹ có thể thoa vài lần, vài ba hôm là sẽ lành thôi.”
“Tĩnh Xuyên, con mới đến bệnh viện mua thuốc sao?” Bạch Thủy Tiên hỏi lại.
“Dạ không, con tìm lão Chu lấy.”
Lục Tĩnh Xuyên đưa thuốc mỡ chờ ba, cũng quan tâm dặn dò; “Mấy ngày nay mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hạn chế đừng chạm vào nước, cũng đừng xử lý đất trồng rau, con và Linh Lung sẽ tranh thủ thời gian xử lý vườn rau.”
Bạch Thủy Tiên cười đáp lời, cầm bình thuốc nhỏ lên xem mấy chứ viết ở bên trên, xem xong lập tức cảm thán với bọn họ: “Thuốc này chính là công thức thuốc mỡ gia truyền độc quyền của giáo viên trường đại học của mẹ, là công thức tổ tiên truyền xuống, hiệu quả rất tốt, được người trong giới phong là thần dược trị bỏng.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không biết xuất xứ của loại thuốc này, chỉ biết thuốc này có hiệu quả rất tốt, hiện tại đã không mua sắm được nữa, cũng chỉ có một ít lãnh đạo quyền cao chức trọng mới còn có được một ít hàng tồn.