Còn chuyện mâu thuẫn giữa cô và Mạnh Hiểu Dĩnh thì bà ta cũng đã đoán được đại khái. Con gái của chị họ bà ta từ khi còn nhỏ đã tự cho là mình cao quý, thường xuyên được người khác nịnh nọt tâng bốc là xinh đẹp nhất, mấy năm nay ở đoàn văn công chắc là cũng đều xuôi gió xuôi nước, hiện tại lại đột nhiên gặp được một người còn xinh đẹp hơn cả mình, đương nhiên là không khống chế được cơn ghen tị của mình.
“Cô ta không phải ở đoàn văn công, chỉ là quân tẩu.” Mạnh Hiểu Dĩnh cúi đầu trả lời.
Thấy chỉ là một người quân tẩu, Bành Ngọc Ni nhíu mày: “Người ta không phải là thành viên của đoàn văn công, chỉ là một quân tẩu bình thường mà thôi, hai người bọn họ không tiếp xúc gì với nhau, sao lại có thể cãi nhau với cô ta được?”
Mạnh Hiểu Dĩnh không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, chần chờ vài giây mới trả lời: “Con cũng không cãi nhau với cô ta, là cô ta nói chuyện quá khó nghe.”
Bành Ngọc Ni lạnh nhạt liếc nhìn cô ả, giống như đã nhìn thấu thứ gì đó, nhưng lại không nói rõ ra.
“Đi thôi.”
Tiết Hải Lâm cũng đã nhận ra, lười đi nhúng tay vào chút chuyện cãi nhau nhỏ nhặt của mấy đứa con gái, nhấc chân đi vào trước.
Chờ đến khi mấy người bọn họ đi đến cửa phòng của bà cụ Bành thì Cung Linh Lung cũng trùng hợp đứng đó. Lúc nãy cô đã hỏi nhân viên công tác rồi, mẹ của cô đang mát xa xoa bóp cho người trong phòng này, cho nên cô mới đứng bên ngoài chờ.
Hiện tại xem ra người mà mẹ cô đang phục vụ chính là bà con của nhà họ Mạnh.
Mạnh Hiểu Dĩnh thấy cô ở chỗ này, nhíu mày, lại nghĩ cô không quen biết gì với nhà họ Bành, đoán có lẽ là cô mặt dày muốn kết thân với nhà họ Bành, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng mà lần này lại biết điều không lắm miệng nữa.
Tiết Hải Lâm đi ở trước nhất, đánh giá gương mặt xinh đẹp của cô, mặt mày hiền hòa nói: “Đồng chí, đây là phòng bệnh của mẹ vợ tôi, cô đến đây tìm mẹ vợ tôi sao?”
“Không, tôi đến tìm mẹ tôi.”
Cung Linh Lung không rõ thân phận của bọn họ là gì, cũng không có ý định hỏi thăm quá nhiều.
Đúng lúc này có nhân viên công tác đến đưa nước, nhìn thấy hai vợ chồng Tiết Hải Lâm, nhiệt tình chào đón: “Phó thị trưởng Tiết, chủ nhiệm Bành, hai người đến rồi.”
Vừa nghe nói ông ta là phó thị trưởng, ánh mắt Cung Linh Lung khẽ d.a.o động, không có ý định bước lên bắt chuyện, tự giác lui ra sau một bước.
“Chị Vương, dạo gần đây mẹ của tôi thế nào?” Bành Ngọc Ni mở miệng hỏi.
“Chủ nhiệm Bành, mấy ngày nay bà cụ đã tốt hơn rất nhiều, sáng hôm nay mới vừa đi ra ngoài đi dạo nửa tiếng đồng hồ, phơi nắng một tiếng. Hôm qua bác sĩ Doãn đến đắp thuốc mỡ cho bà ấy, buổi tối đồng chí Bạch lại mát xa cho bà ấy thêm nửa tiếng đồng hồ, tối hôm qua ngủ rất ngon, bà ấy nói tối nay phải về nhà ở, cho nên mới gọi đồng chí Bạch đến mát xa cho bà ấy trước.”
“Chúng tôi có thể đi vào không?” Bành Ngọc Ni hỏi lại.
“Mọi người chờ một chút, để tôi vào hỏi bà ấy trước đã.”
Chị Vương gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào nhà, nhanh chóng đi ra nói: “Phó thị trưởng Tiết, chủ nhiệm Bành, trong phòng mát xa xong rồi, nhưng mà đồng chí Bạch đang thay quần áo cho bà cụ, mọi người chờ một lúc, sẽ xong ngay thôi.”
Bành Ngọc Ni gật đầu, thấy Cung Linh Lung đã lui ra sau, cũng đã đoán được gì đó, hỏi cô: “Đồng chí, mẹ của cô là đồng chí Bạch Thủy Tiên đúng không?”
Cung Linh Lung “ừ” một tiếng.
Mạnh Hiểu Dĩnh đã biết mẹ của cô làm việc ở viện điều dưỡng từ lâu, chẳng qua không biết là ở nơi này, lại nghĩ đến chuyện công việc mà mẹ cô làm chính là bưng phân bưng nước tiểu thay cho người khác, khóe môi không khống chế được mà cong lên.
“Buồn cười lắm à?”
Cung Linh Lung vô tình quay sang nhìn, vừa lúc nhìn thấy nụ cười châm chọc trên khóe môi của Mạnh Hiểu Dĩnh.
Giọng nói của cô rất lạnh, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, hai vợ chồng Tiết Hải Lâm gần như là đồng lượt nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, vừa lúc nhìn thấy nụ cười còn chưa kịp biến mất trên khóe miệng Mạnh Hiểu Dĩnh.
“Nhà họ Mạnh mấy người dạy dỗ con cái giỏi ghê nhỉ.” Cung Linh Lung dời ánh mắt sắc bén về phía hai vợ chồng nhà họ Mạnh.
Mẹ Mạnh lập tức xụ mặt xuống ngày: “Đồng chí Cung, phiền cô nói chuyện khách sáo một chút.”
“Lúc này bà bị đuôi, không nhìn thấy nụ cười châm chọc trên mặt cô ta hả?”
Giọng của Cung Linh Lung rất lạnh nhạt, không hề nể mặt bà ta chút nào, cãi lại: “Tôi biết cô ta đang cười nhạo cái gì, còn không phải là cười nhạo mẹ tôi đang ở nơi này làm công việc thấp hèn sao? Một người cùng tiến cùng ra với gián điệp, còn có mối quan hệ bà con với gián điệp, không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi cười nhạo những quần chúng nhân dân lao động như chúng tôi nữa?”