Mạnh Hiểu Dĩnh còn chưa mở miệng, chính ủy Triệu đã từ cách đó không xa lên tiếng nói: “Đoàn trưởng Tiết, Mạnh Hiểu Dĩnh đang ở đâu?”
“Chính ủy Triệu, Mạnh Hiểu Dĩnh ở nơi này.” Đoàn trưởng Tiết vội vàng trả lời anh ấy.
Chính ủy Triệu dẫn theo hai binh lính nhanh chóng chạy đến, anh ấy liếc nhìn thoáng qua hai vợ chồng nhà họ Mạnh, hỏi bọn họ: “Các ông là ai?”
Cha Mạnh vội vàng bắt tay với anh ấy, cũng tự giới thiệu: “Chào cậu, chính ủy Triệu. Tôi là Mạnh Hòa, cha của Mạnh Hiểu Dĩnh, đây là vợ tôi, Tiếu Hồng Mai.”
Chính ủy Triệu bắt tay với ông ta, nhưng lời anh ấy nói ra lại làm tất cả mọi người đây đều sợ đến đứng hình: “Hai vợ chồng các ông đến đúng lúc lắm, Mạnh Hiểu Dĩnh có tiếp xúc thân thiết với gián điệp, bị nghi ngờ đã tiết lộ bí mật quốc gia, hiện tại mời mọi người đi theo chúng tôi, phối hợp điều tra.”
Gián điệp!
Hai chữ này rơi vào trong lỗ tai của mọi người, ai nấy đều sợ đến mức thay đổi sắc mặt.
Con ngươi của hai mẹ con nhà họ Mạnh đều co rụt lại, gần như đồng thanh nói: “Chính ủy Triệu, chuyện này có hiểu lầm gì không?”
Mạnh Hiểu Dĩnh vốn dĩ còn đang rơi nước mắt lập tức ngừng khóc ngay, biểu cảm vô cùng hoảng loạn, giọng nói chói tai gần như muốn phá âm: “Chính ủy Triệu, tôi tiếp xúc thân mật với gián điệp vào lúc nào chứ? Các anh chắc chắn là đã sai rồi, tôi chỉ là cãi nhau với các quân tẩu, tôi có nói vài lời không đúng, nhưng tôi lại chưa từng cấu kết với gián điệp bao giờ.”
Bộ đội đăng thông báo tin tức bắt giữ gián điệp, đã dán bài thông báo lên trên bảng thông báo rồi, chính ủy Triệu cũng lập tức báo cho bọn họ biết: “Cao Tuyết Mai - vợ của phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần Vu Chấn chính là gián điệp trong bộ đội, tối hôm trước đã bị đánh gục, Từ Vi của đoàn văn công là cấp dưới của bà ta, hiện tại đã bị bắt giữa.”
Đùng!
Hai tin tức này vừa tung ra, giống như hai tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của ba người nhà họ Mạnh.
Cơ thể Mạnh Hiểu Dĩnh theo bản năng run lên, hai chân nhũn ra, ngã phịch xuống đất.
Cao Tuyết Mai là thím họ của cô ả, là bà con họ hàng của nhà họ Mạnh, bình thường bọn họ tiếp xúc rất nhiều, cô ả còn thường xuyên đến nhà thím họ ăn cơm, hai người khá thân thiết với nhau.
Mà mối quan hệ giữa cô ả với Từ Vi thì tất cả mọi người trong bộ đội đều biết. Từ Vi là bạn thân nhất của cô ả, càng là cái đuôi đi theo sau m.ô.n.g cô ả nịnh bợ.
“Dẫn cô ta đi.”
Chính ủy Triệu ra lệnh, hai binh lính xông đến khống chế Mạnh Hiểu Dĩnh.
“Không.”
Thấy con gái sắp bị bắt đi, cuối cùng mẹ Mạnh cũng phản ứng lại, bà ta lập tức bước lên ngăn cản, mặt mày hoảng sợ: “Chính ủy Triệu, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chắc là hiểu lầm gì rồi.”
“Đồn chí Tiếu, bà cảm thấy hành vi đánh gục gián điệp của quân khu có hiểu lầm gì sao?” Chính ủy Triệu hỏi lại.
“Không, không phải, tôi đang nói con gái của tôi, Hiểu Dĩnh nó không có, không có cấu kết với gián điệp.”
Mẹ Mạnh vội vàng giải thích, túm lấy Mạnh Hiểu Dĩnh đang vô cùng hoảng hốt, đẩy mạnh cô ả nói: “Hiểu Dĩnh, con mau nói gì đi, mau nói đi, con không có thân thiết với thím họ, không, con không có thân với Cao Tuyết Mai và Từ Vi, con và bọn họ chỉ có mối quan hệ bình thường thôi, đúng không?”
“Đúng vậy, đúng, chính ủy Triệu, tôi và bọn họ không thân, tôi không có cấu kết với bọn họ.”
Lúc này Mạnh Hiểu Dĩnh đã hoảng đến mức toàn thân phát run, cô ả không dám tưởng tượng nếu bị phán có tội cấu kết với gián điệp thì mình sẽ có kết cục như thế nào, hoảng đến mức ăn nói lắp bắp: “Cao Tuyết Mai là thím họ của tôi, chúng tôi chỉ có mối quan hệ bà con bình thường thôi, không có cấu kết chuyện gì khác. Tôi cũng, cũng không biết, Từ Vi là gián điệp, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
“Cho dù cô và bọn họ có cấu kết với nhau hay không thì nhà họ Mạnh của cô cũng đã tiếp xúc với nhà họ Cao, không chỉ cô phải bị điều tra mà đến nhà họ Mạnh cũng như thế.”
Lúc nói ra những lời này, chính ủy Triệu nhìn về phía cha Mạnh, thấy ông ta lộ ra vẻ mặt hoảng sợ mới nói thêm: “Nếu mấy người thật sự không làm chuyện gì sao thì không cần phải sợ bị điều tra, cứ phối hợp với chúng tôi là được, pháp luật của quốc gia sẽ trả lại sự công bằng cho mọi người.”
Nói xong, anh ấy lại nói với bình tĩnh: “Dẫn cô ta đi.”
Cuối cùng Mạnh Hiểu Dĩnh vẫn bị bắt đi, trên đường đi vẫn cứ la hét mãi không ngừng, bảo cha mẹ cô ả cứu mình.
Mẹ Mạnh cũng rất muốn đuổi theo cứu cô ả, nhưng lại bị cha Mạnh túm chặt lấy, bà con trong nhà thành gián điệp, nhà họ Mạnh cũng không thể nào đứng ngoài cuộc được, bọn họ tạm thời không thể lo cho con gái được nữa, vội vàng sốt ruột chạy về nhà.