Nửa tiếng sau, xe buýt công cộng đã đi đến viện gia thuộc.
Hai mẹ con vừa mới xuống xe, thấy mẹ Viên dùng một tay nắm Cương Tử, tay còn lại xách theo thùng gỗ từ bờ sông quay về, Bạch Thủy Tiên cười chào hỏi: “Chị dâu, chị đi thu lồng cá hả.”
“Em gái, sao hôm nay đã về rồi?” Mẹ Viên cười nhìn bà, cũng dạy cháu nội: “Cương Tử, mau thưa bà đi con.”
“Chào bà Bạch.”
Tuy rằng đã một tuần không gặp, nhưng Cương Tử vẫn còn nhớ rõ bà, cũng nhanh chân vui vẻ chạy về phía Cung Linh Lung: “Dì ơi.”
“Cương Tử.”
Cung Linh Lung ngồi xổm xuống, dùng một tay bế cậu bé lên, tay còn lại đưa miếng vải cô đang cầm cho mẹ Viên: “Bác gái, con mua vải về giúp bác rồi nè.”
“Linh Lung, phiền con quá rồi.”
Mẹ Viên cầm lấy miếng vải, lại hỏi Bạch Thủy Tiên: “Em gái, không phải đến chủ nhật cô mới được nghỉ sao? Sao mới hôm nay đã về rồi?”
“Các lãnh đạo trong viện điều dưỡng đều rất tốt, hôm nay cho tôi tan ca sớm, buổi tối cũng không cần đi làm, cho nên mới quay về cùng với Linh Lung luôn.” Bạch Thủy Tiên cười nói.
“Hai mẹ con nhà cô đều là người bận rộn, ngày nào Linh Lung cũng phải đi sớm về trễ, mọi người đều phải đến buổi tối tập luyện mới gặp được con bé.”
Ba người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Mạnh Hiểu Dĩnh đi theo phía sau bọn họ không xa lại nhíu mày: “Viện điều dưỡng? Mẹ của Cung Linh Lung cũng có công việc sao?”
Nghĩ đến chuyện hai mẹ con bọn họ vừa mới đến đây được hơn một tháng mà đều tìm được công việc, Mạnh Hiểu Dĩnh bật cười khinh bỉ: “Chắc chắn là do Lục Tĩnh Xuyên tìm giúp bọn họ rồi.”
Chờ cô ả xách theo hành lý quay về ký túc xá đoàn văn công, một người bạn cùng phòng bình thường khá thân thiết với cô ả nói: “Từ Vi đã rời khỏi đoàn văn công rồi.”
“Hả? Rời khỏi?”
Ngày hôm qua Mạnh Hiểu Dĩnh đã từng quay về, còn cố ý đi thăm Từ Vi, nhíu mày hỏi lại: “Bị đoàn đuổi việc sao?”
“Không phải, trong đoàn không đuổi việc cô ta, sáng nay cô ta đột nhiên nộp đơn xin nghỉ việc.”
Người nói chuyện tên là Lưu Thiến, cô ta chính là người bị Mạnh Hiểu Dĩnh xúi giục đưa ra lời đề nghị mời các quân tẩu tham gia buổi biểu diễn văn nghệ. Trải qua chuyện cày bừa vụ xuân đợt trước, hiện tại cô ta cũng đã bị những người khác cô lập.
“Sao cậu ấy lại đột nhiên từ chứ thế? Trước khi đi cậu ấy có nói cái gì không?” Mạnh Hiểu Dĩnh vội hỏi.
“Cô ấy nói mình không ở lại nơi này nổi nữa, không muốn nghe mấy lời ra tiếng vào của người khác, ngoài ra cô ấy cũng đã liên lạc với người trong nhà, người lớn trong nhà bảo cô ấy từ chức quay về, nói là sẽ tìm công việc khác cho cô ấy. Sáng nay trước khi rời đi, cô ấy còn nói là trong nhà giục cô ấy về gấp, còn mời bác sĩ có tay nghề giỏi để chữa trị cho cô ấy, nộp đơn xin từ chức xong đã vội vàng sửa soạn quần áo rồi đi mất rồi.”
Lưu Thiến nói xong, lấy một bức thư để bên trong ngăn kéo cho cô ả nói: “Đây là lá thư mà Từ Vi nhờ tôi gửi cho cô.”
Mạnh Hiểu Dĩnh trực giác cảm thấy sự rời đi của Từ Vi có chút quái dị, hôm qua khi cô ả đến thăm, hai người đã xóa bỏ mâu thuẫn làm huề, lúc đó cô ta cũng chưa nói là bị người nhà thúc giục mình phải đi về.
Trong lá thư, Từ Vi nói lại lý do từ chức cũng không khác những gì Lưu Thiến nói, nhưng mà sau đó còn nhắc đến Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung.
Cô ta cảm thấy Cung Linh Lung không xứng với Lục Tĩnh Xuyên, Mạnh Hiểu Dĩnh và Lục Tĩnh Xuyên mới xứng đôi hơn, còn mắng Cung Linh Lung là quân ăn cướp nhảy ra chặn đường, cô ta rất hiểu biết tính cách của Mạnh Hiểu Dĩnh, cố ý viết thư kích thích xúi giục cô ả.
Mạnh Hiểu Dĩnh đọc thư xong, tâm trạng rõ ràng càng thêm âm u tối tăm hơn lúc nỹ, cất lá thư đi rồi mới hỏi: “Lưu Thiến, trên đường về tôi vừa mới gặp được Cung Linh Lung và mẹ của cô ta trên xe buýt, hai mẹ con bọn họ đều đang đi làm trên thành phố hả? Là phó đoàn trưởng Lục tìm công việc cho bọn họ sao?”
“Tôi có nghe vợ của doanh trưởng Quách đoàn số ba nói đến việc này, mẹ của Cung Linh Lung vừa mới đến đây được mấy ngày đã tìm được việc rồi, làm việc ở viện điều dưỡng nào đó, hình như bà ta biết y thuật, đi làm được một tháng rồi.”
“Cung Linh Lung thì mới tìm được việc trong tuần này, là do mẹ cô ta đi làm nghe được tin tức, phó đoàn trưởng Lục lại xin nghỉ đi thi với cô ta, nghe nói là công việc ở bộ phận dân chính, là chén vàng mà mọi người đều hâm mộ đó.”