Mấy ngày trước đó viện trưởng còn mặt ủ mày ê, hiện tại vấn đề lương thực đã được giải quyết, cục đá đè dưới đáy lòng bị buông xuống, hôm nay mỉm cười rất nhẹ nhàng, thấy cô còn dẫn theo người khác đến, vội vàng hỏi: “Tiểu Cung, đồng chí này là?”
“Viện trưởng, đây chính là chủ nhiệm Dương của bộ phận dân chính, là lãnh đạo cấp trên của con, hôm nay con và chủ nhiệm Dương cùng nhau đến đây để điều tra tìm hiểu tình huống của cô nhi viện.”
Vừa nghe nói bà ấy là lãnh đạo của bộ phận dân chính, viện trưởng vội vàng tiến lên: “Chào chủ nhiệm Dương.”
“Viện trưởng Phương, mấy năm nay bà đã vất vả rồi.”
Chủ nhiệm Dương tiến lên bắt tay với bà ấy, cũng xin lỗi nói: “Xin lỗi, là do chúng tôi làm việc sơ suất, làm phần tử xấu sâu mọt chui chỗ trống, làm bọn nhỏ phải đói bụng.”
Viện trưởng không hiểu bà ấy nói thế là có ý gì, nghiêng đầu nhìn về phía Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung thấy bọn họ đều trốn trong nhà nhìn lén, nói: “Viện trưởng, chúng ta vào trong nhà nói chuyện, lát nữa bọn con lại nói chuyện tỉ mỉ với bà.”
“Ừ, được rồi.” Viện trưởng vội vàng mời hai người vào nhà.
Trong phòng có hai cái giường chung to, đơn sơ lại rất sạch sẽ, chẳng qua chăn trải bên trên lại cũ nát vô cùng, quần áo bọn nhỏ đang mặc cũng toàn là mụn vá, đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, rõ ràng là suy dinh dưỡng trầm trọng.
Chủ nhiệm Dương thấy mấy đứa nhỏ kia nhìn thấy mình đều sợ hãi trốn vào góc, đau lòng muốn chết, tùy ý ngồi xuống băng ghế nói: “Viện trưởng Phương, bà cũng ngồi đi, hôm nay chúng tôi đến đây để hiểu biết tính hình, sau đó tôi muốn hỏi thăm một vài chuyện, bà cứ việc nói thẳng cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp giải quyết.”
Cung Linh Lung ngồi ở bên cạnh bà ấy, âm thầm không chút dấu vết gật đầu với viện trưởng, cũng lấy sổ ghi chép ra bắt đầu ghi lại.
Chủ nhiệm Dương là một người rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, điều tra cực kỳ cẩn thận, nguyên một buổi sáng cũng chỉ đi thăm hai nơi là cô nhi viện và viện Quang Vinh ở gần đó, buổi trưa hai người chỉ tùy ý ăn bừa một ít màn thầu bánh bao cuộn, sau đó lại vội vàng chạy đến nơi thứ ba thăm viếng.
Lúc đi ngang qua khu vực gần công viên Đông Giang, chủ nhiệm Dương nhớ đến chuyện Cung Linh Lung muốn đưa bánh bao cuộn cho mẹ, nói: “Tiểu Cung, đi cửa nam đi, cô đi đưa bánh bao cuộn cho mẹ cô, tôi cũng đi thăm người quen.”
“Chủ nhiệm Dương, người nhà của cô cũng ở trong viện điều dưỡng sao?” Cung Linh Lung hỏi.
“Là ông bạn già của cha tôi, bình thường ngày lễ ngày tết tôi đều đi thăm hỏi một lần.” Chủ nhiệm Dương trả lời đơn giản một câu.
Bình thường viện điều dưỡng không cho người ngoài đi vào, nhưng mà bọn họ đều có giấy chứng nhận công việc, lại còn đến đây thăm người thân, chỉ cần đăng ký tin tức là có thể đi vào.
“Mẹ.”
Bạch Thủy Tiên đang bưng chén đứng trước cửa ký túc xá ăn cơm, thấy con gái đến, cười vui vẻ đứng lên: “Linh Lung, sao con lại đến đây? Con ăn cơm chưa?”
“Dạ con ăn rồi, cong mang ít bánh bao cuộn cho mẹ.”
Cung Linh Lung xách theo sọt nhỏ đến, thấy bà chỉ mua hai món ăn chay, một phần đậu hủ nhỏ, một phần cà rốt: “Mẹ, bình thường mẹ cũng phải ăn uống đầy đủ vào, mua món mặn ăn nữa, đừng quá tiết kiệm.”
“Con cứ yên tâm đi, bình thường mẹ vẫn ăn uống đầy đủ, chỉ có điều hôm nay làm việc xong hơi muộn, nhà ăn đã hết món mặn rồi nên mẹ mới chọn hai món chay.”
Bạch Thủy Tiên kéo cô vào nhà, bà ở trong một căn phòng đơn, diện tích khá nhỏ, chỉ có bảy tám mét vuông, có giường và bàn sách, được dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, bà kéo cô ngồi xuống giường hỏi: “Linh Lung, hôm nay cô đến đây có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì quan trọng, con thật sự chỉ mang bánh bao cuộn đến cho mẹ thôi.”
Cung Linh Lung đưa cái giỏ nhỏ cho ba, còn lấy chín quả trứng luộc trong không gian ra, vừa lột vỏ vừa nói chuyện với bà.
Thấy cô chỉ là đi làm đi ngang qua nơi này, Bạch Thủy Tiên chờ cô nói xong lập tức thúc giục cô: “Linh Lung, con mau đi làm đi, đừng để lãnh đạo chờ con, những chuyện khác chờ mấy ngày sau mẹ về nhà lại nói.”
“Mẹ đừng có gấp, con đã hẹn với chủ nhiệm Dương rồi, mười phút sau sẽ tập hợp ở cửa.”
Cung Linh Lung bỏ trứng gà vào trong chén của cô, lại nhẹ nhàng nói cho bà biết chuyện cô quyên tặng lương thực và sự thay đổi trong không gian.