Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, trực giác mách bảo biểu cảm của cô có chút quái dị, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cao Tuyết Mai đã đi xa, hơi nhướng mày lên nói: “Linh Lung, lúc trước em gặp qua bà ấy rồi hả?”
“Đã gặp rất nhiều lần rồi.” Cung Linh Lung cười đến có chút khác thường.
“Hửm?”
Lục Tĩnh Xuyên hơi nhướng mày lên: “Không phải em và bà ta vừa mới gặp nhau lần đầu tiên sao?”
“Đây là lần đầu tiên bà ta gặp em, nhưng mà em đã gặp bà ta rất nhiều lần rồi.”
Cung Linh Lung thật sự không hiểu người phụ nữ này cho lắm, chồng của bà ta là phó chủ nhiệm của bộ phận hậu cần, chức vụ không hề thấp, nhà họ Mạnh cũng có địa vị bối cảnh ở thành phố Hán, có lẽ nhà họ Vu cũng chẳng kém cạnh gì, sao bà ta lại không biết kiềm chế, lén lút đi ra ngoài lêu lỏng làm loạn với đàn ông khác chứ?
Thấy biểu cảm trên mặt cô liên tục thay đổi, quái dị đến mức không thể miêu tả thành lời, trực giác mách bảo với Lục Tĩnh Xuyên là có việc gì đó, kéo cô hỏi: “Linh Lung, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng là có một số việc.”
Cung Linh Lung vốn dĩ không muốn nói cho anh nghe, dù sao thì chuyện này cũng có chút bẩn lỗ tai.
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện Cao Tuyết Mai cũng là một người quân tẩu, giấy không thể gói được lửa, bà ta lêu lỏng tằng tịu với đàn ông khác thường xuyên như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện vạch trần thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ đội và quân tẩu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn cứ quyết định nói chuyện xấu xa này cho anh nghe.
Đợi đến khi cô ghé sát vào lỗ tai của anh nói xong chuyện đó rồi, gương mặt đẹp trai của Lục Tĩnh Xuyên cũng cứng lại, biểu cảm có chút xấu hổ nói: “Danh tiếng của bà ta ở khu gia thuộc này khá tốt, mỗi người đều nói bà ta rất hiền huệ, chăm lo cho gia đình, hình như tình cảm của hai vợ chồng bọn họ cũng khá thân thiết.”
Cung Linh Lung bĩu môi nói: “Đây mới là cao thủ đó.”
Lục Tĩnh Xuyên có chút buồn cười, cái này mà tính là cao thủ gì chứ, nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ xấu xa có chút thủ đoạn cao tay mà thôi.
Anh ghét nhất loại người phản bội gia đình, lúc trước anh còn có ấn tượng khá tốt với Cao Tuyết Mai, hiện tại hảo cảm đã rơi xuống tận đáy cốc.
Ngay lúc anh đang muốn chuyển sang đề tài khác thì trong đầu đột nhiên hiện lên thứ gì đó, vội vàng hỏi cô: “Linh Lung, em đã gặp được hai lần, là cùng một người đàn ông sao?”
“Lần đầu tiên thì em không thấy rõ mặt người đàn ông kia, lần thứ hai thì nhìn thấy rõ, trông rất bình thường, cũng trạc tuổi bà ta.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, không hỏi lại nữa, kéo cô đi về phía trước nói: “Đi thôi, chúng ta đi câu cá đi.”
Hai người đến bờ sông tìm chút mồi câu. Cung Linh Lung tranh thủ lúc anh không để ý, lấy ít nước trong không gian ra đổ lên lá cây đựng mồi câu.
Không đến hai phút, cá cắn câu.
Cung Linh Lung bị ảnh hậu nhập, kích động kéo cần câu: “Anh Tĩnh, cá cắn câu rồi, con cá này nặng lắm.”
“Lợi hại.”
Lục Tĩnh Xuyên vừa mới quăng mồi câu xuống, lập tức buông cần câu ra, lập tức chạy đến kéo cá giúp cô.
Một con cá trắm cỏ bị quăng lên bờ, Cung Linh Lung nhìn thấy trong nước lại có động tĩnh, vội vàng đẩy anh ra: “Anh Tĩnh, anh lại có cá cắn câu rồi kìa, mau kéo cần câu lên.”
“Sao hôm nay chúng ta may mắn thế này?”
Lục Tĩnh Xuyên lập tức tiến lên nhặt cái cần câu suýt chút nữa đã bị cá kéo đi mất, cảm nhận được trọng lượng, lộ ra nụ cười: “Linh Lung, con cá bên anh cũng không nhỏ nè.”
Cung Linh Lung cong môi mỉm cười, mồi câu bỏ thêm thứ khác vào đương nhiên là phải thần kỳ rồi.
Chỉ mới nửa tiếng trôi qua, hai người đã xách theo sáu con cá lớn đi về, các chị dâu trong viện gia thuộc đều sợ ngây người, gần như đều chạy ùa đến xem.
“Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa đang làm cái gì thế?”
Bạch Thủy Tiên xách theo túi quay về, thấy một nhóm người vây quanh thành một vòng, con gái và con rể bị bao vây ở chính giữa.