Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, viện gia thuộc đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Sáng nay các quân tẩu đều không nấu cơm, mang theo chút lương khô vừa đi vừa ăn, mọi người đều vác cuốc vác xẻng cùng nhau đi ra ngoài.
Mấy người bọn họ khởi công làm việc gần nửa tiếng đồng hồ, đoàn văn công mới khoan thai đến chậm, người nào đều lộ ra vẻ miễn cưỡng cười vui.
Thấy mấy người bọn họ đều không làm việc, cả đám đều đứng ở bờ ruộng kéo dài công việc, Tưởng Á Bình lớn tiếng nói: “Phó đoàn trưởng Lý, chính ủy Triệu đã nói với chúng tôi rồi, lần này đoàn văn công sẽ đến cày bừa vụ xuân giúp chúng tôi, chúng tôi cũng đã phân chia khu vực cho mọi người rồi.”
“Nơi này có tổng cộng năm mươi mẫu, người nhà đoàn số một chúng tôi phụ trách khu vực này, đoàn số hai phụ trách khu vực kế bên, đoàn số ba phụ trách mười mẫu phía đông, hai mươi mẫu phía nam thuộc về đoàn văn công, nhất định phải làm xong trong vòng ba ngày đó.”
“Phía nam có cắm một cây cờ, anh mau dẫn bọn họ đi qua đó làm việc đi.”
“Đầu tiên là xới đất, không cần phải hướng dẫn gì, các anh cứ xới đất trước đi, chờ đến lúc gieo giống bón phân, tôi lại sang đó hướng dẫn cho mọi người sau.”
Phó đoàn trưởng Lý hơi giật giật da mặt, nụ cười có chút gượng gạo: “Được rồi, tôi dẫn bọn họ đi xới đất trước, sau đó lại còn phải phiền chị đến hướng dẫn cho bọn họ rồi.”
“Chúng ta cùng thuộc một bộ đội, đều là người một nhà, đương nhiên phải đoàn kết, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại các quân tẩu đều vô cùng biết ơn vì đoàn văn công đã giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế.” Tưởng Á Bình có giọng nói rất to, tiếng nói vang vọng khắp nơi.
Cung Linh Lung quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người của đoàn văn công, thấy mặt của Mạnh Hiểu Dĩnh trở nên cực kỳ âm u, biểu cảm của những người khác cũng khó coi như ăn phải ruồi bọ vậy, cô liếc nhìn Dương Tiểu Lan đang đứng bên cạnh mình, vui vẻ nhịn cười.
Nơi này tổng cộng có năm mươi mẫu đất, đoàn văn công phân đi hai mươi mẫu, áp lực của đoàn văn công lập tức giảm đi rất nhiều, mỗi người đều vô cùng nhiệt tình làm việc, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong rồi về nhà nghỉ ngơi.
Vương Ngọc Miêu là người làm việc đồng áng chậm nhất trong số các người nhà, cô ấy làm chậm, nhưng lại làm rất cẩn thận, hơn nữa còn cõng theo một đứa nhỏ, thỉnh thoảng lại phải xi tiểu, lúc thì lại cho con bú, còn phải dỗ con, cho nên đã bị bỏ xa một đoạn.
Cung Linh Lung không cần chăm sóc con cái, không phải lo lắng mấy chuyện lung tung lặt vặt khác, cầm cuốc cắm đầu cắm cổ làm việc, bỏ xa mọi người.
Vương Ngọc Miêu nhìn mảnh đất phía nam, thấy người trong đoàn văn công đều đang lề mề làm việc, một đám người tụ lại một chỗ làm việc, nhưng diện tích mà bọn họ xới được còn thua Cung Linh Lung nữa, cô ấy cười khẽ nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không xới hết đống đất đó trong vòng ba ngày đâu.”
“Làm không xong thì làm tiếp, dù sao đã phân cho bọn họ rồi, bọn họ nhất định phải làm cho xong, nếu làm trễ nãi thời gian gieo hạt bón phân thì người bị mắng chính là bọn họ.”
Vu Hỉ Mai vẫn luôn chú ý tiến độ bên phía nam, dựa theo cách làm việc của mấy cô gái kia, hôm nay bảo đảm bọn họ sẽ bị mắng, chồng của cô ấy đã nói trước với cô ấy rồi, chiều nay sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra, nhưng cô ấy cũng sẽ không đi nhắc nhở mấy người đoàn văn công làm việc chăm chỉ nghiêm túc.
Mấy người nhà quân nhân của bọn họ đều không phải là loại người thích dùng thủ đoạn gian dối, người làm việc chậm như Vương Ngọc Miêu, mọi người cũng không thúc giục hay la mắng gì, cô ấy cũng không phải cố ý muốn làm chậm, mà là vì phải chăm sóc cho con trai, cũng không còn cách nào khác.
Mọi người đều là người từng trải, biết rất rõ sinh con sẽ có rất nhiều chuyện lặt vặt, cho nên ai nấy đều ăn ý làm việc giúp cô ấy thêm một chút.
Có một cao thủ làm việc đồng áng giống như Cung Linh Lung ở đây, hôm nay đoàn số một hoàn thành xong nhiệm vụ sớm, không đến mười một giờ đã kết thúc công việc đi về nhà, không nói mấy người bên đoàn văn công há hốc mồm mà đến các quân tẩu của đoàn số hai và đoàn số ba cũng bị kích thích làm việc nhanh hơn.
Mạnh Hiểu Dĩnh đứng từ xa nhìn thấy đoàn số một đã kết thúc công việc, Cung Linh Lung khiêng cuốc sải bước ngẩng cao đầu đi về nhà, mọi oán khí bực bội trong lòng cô ả đều biến thành thực chất.
Đây là lần đầu tiên cô ả làm việc nhà nông, lần đầu tiên cầm cuốc, nghĩ đến chuyện mình bị đám phụ nữ nông thôn quê mùa này chơi cho một vố, bị buộc phải đi xới đất trồng trọt, trong một buổi sáng hôm nay, tay của cô ả đã nổi lên năm sáu bọt nước, cô ả lập tức giận đến mức mặt mày xanh mét, toàn thân đều toát ra oán khí.
Không chỉ cô ả cảm thấy oán hận, những người khác cũng là như thế, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.