Lục Tĩnh Xuyên tắm rất nhanh, anh đi ra ngoài còn xách nước ấm vào phòng tắm cho Cung Linh Lung, cầm áo khoác quân đội trong phòng lên mặc vào, nói với cô: “Linh Lung, anh đi ra ngoài xử lý chút việc, nửa tiếng sau anh về nha.”
“Được rồi, hình như bên ngoài trời mưa rồi, anh nhớ bung dù, đừng để mắc mưa.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức lấy ô che mưa đặt trước cửa cho anh, còn chuyện anh đi ra ngoài làm cái gì thì cô sẽ không nhiều chuyện hỏi đến, đây là tự giác mà một người nhà của quân nhân nên có.
Lục Tĩnh Xuyên cũng không đi ra khỏi viện gia thuộc, anh cầm ô đến nhà lãnh đạo đoàn văn công, Mạnh Hiểu Dĩnh tùy hứng ăn h.i.ế.p vợ của anh, anh cũng sẽ không ngó lơ coi như không thấy, tối nay anh nhất định phải nói chuyện với lãnh đạo của đoàn văn công mới được.
Đoàn trưởng Tiết của đoàn văn công vừa mới ở trong đoàn dạy xong một khóa giáo dục tư tưởng, điểm danh phê bình Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi, cũng thông báo hình phạt mà chính ủy Triệu dành cho bọn họ.
Về đến nhà con chưa kịp ăn cơm, Lục Tĩnh Xuyên đã tìm đến cửa, ông ấy lập tức cảm thấy khá nhức đầu, vội vàng khách sáo mời anh vội vào, pha một bình trà ngon tiếp đãi anh.
Người khác không biết bối cảnh của Lục Tĩnh Xuyên, nhưng đoàn trưởng Tiết lại biết được đôi chút.
Anh là tinh anh đỉnh cấp nổi tiếng cả đoàn, tuổi còn nhỏ mà đã có được quân công hiển hách, chấp hành rất nhiều nhiệm vụ bí mật đỉnh cấp đều có thể hoàn thành một cách thuận lợi, lãnh đạo cấp cao đều khen ngợi anh rất nhiều, năm ngoái lãnh đạo của các quân khu lớn đều đích thân ra trận tranh đoạt anh, sau đó quân khu thành phố Hán đã phải dùng hết toàn bộ thủ đoạn mới có thể cướp được anh về.
Hiện tại người ta vừa mới kết hôn, đang yên đang lành tự nhiên vợ lại bị người của đoàn văn công ăn hiếp, lúc nãy khi đoàn trưởng Tiết nghe được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Bình thường khi ở trong đoàn, Mạnh Hiểu Dĩnh đều biểu hiện khá tốt, đoàn trưởng Tiết vốn dĩ còn đang đặt kỳ vọng khá cao vào cô ả, nhưng lúc này sau khi đã hiểu biết đầu đuôi toàn bộ sự việc rồi, ấn tượng của ông ấy dành cho cô ả đã giảm đi rất nhiều, tối hôm na còn mắng cô ả một trận xối xả.
Mạnh Hiểu Dĩnh còn không biết Lục Tĩnh Xuyên đã đến nhà đoàn trưởng Tiết chơi, lúc này còn đang ấm ức khóc to trong ký túc xá, đến bây giờ cô ả vẫn chưa hề ý thức được sai lầm của mình, trong lòng vẫn còn đang oán hận Cung Linh Lung và những người nhà khác quá ngang ngược bá đạo.
Sau khi Lục Tĩnh Xuyên về, Cung Linh Lung cũng đã tắm rửa xong, đang ở trong phòng tắm giặt quần áo, Bạch Thủy Tiên ngồi ở dưới đèn trong phòng khách đọc báo.
“Linh Lung, để anh giặt cho.”
Bộ đội huấn luyện rất nhiều, mỗi ngày đều phải lăn lộn trong bùn, bình thường cũng đỏ rất nhiều mồ hôi, quần áo huấn luyện mặc bên ngoài mỗi ngày đều phía tắm rửa giặt một lần.
“Không cần, em sắp giặt xong rồi, anh huấn luyện một ngày cũng đã rất vất vả, đi nghỉ ngơi đi.”
Cung Linh Lung cũng không cho anh làm việc, lúc nãy cô dùng nước ấm giặt, cũng sẽ không làm tay bị lạnh, hiện tại cô không có công việc, không kiếm được tiền, mỗi ngày anh đi huấn luyện đã vất vả lắm rồi, cho nên cô sẽ gánh vác làm nhiều việc nhà hơn một chút.
Bình thường Lục Tĩnh Xuyên đối xử với cô rất tốt, anh cũng không hề có tính gia trưởng, chỉ cần có rảnh thì đều sẽ giúp đỡ làm mấy việc trong phòng bếp như đốn củi, gánh nước.
Nếu như muốn hôn nhân lâu dài hạnh phúc thì hai vợ chồng đều phải thông cảm, tôn trọng lẫn nhau, hiện tại Cung Linh Lung đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh mới, cũng đang cố gắng đảm nhiệm nhân vật quân tẩu và một người vợ.
Chờ cô giặt đồ xong phơi quần áo lên, Lục Tĩnh Xuyên bưng một ly nước nóng hổi vào trong tay cô, còn kéo bếp lò đến bên chân cô, làm cô nhanh chóng sưởi ấm đuổi hàn.
Hai vợ chồng son bọn họ ân ái ngọt ngào, Bạch Thủy Tiên là người vui vẻ nhất, cũng ngóng trông gia đình mình sẽ có thêm cháu trai cháu gái sớm một chút.
Bà đọc báo xong, đứng dậy quay về phòng trước, cũng thúc giục hai vợ chồng son: “Hai đứa cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi sáng cũng có thể dậy muộn một chút, mẹ sẽ dạy nấu bữa sáng.”