Buổi trưa Lục Tĩnh Xuyên quay về ăn cơm, vừa mới mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm nồng nàn, vội vàng chạy về phía phòng bếp.
“Về rồi à.”
Ba người ở trong bếp đồng thanh mở miệng.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn thoáng qua em trai đang ngồi trong góc phòng bếp làm lồng ca, đi đến trước mặt vợ, tánh mắt nhìn về phía đồ ăn vừa mới ra nồi, khẽ nuốt nước miếng: “Linh Lung, mau gắp cho anh một miếng đi, anh nếm thử đồ ăn cho em.”
“Đầu bếp cao siêu thì không cần người nếm thử.”
Cung Linh Lung duỗi tay, đẩy đầu của anh ra, anh muốn ăn vụng trước một mình đó hả, không có cửa đâu.
Lục Tĩnh Xuyên bị đẩy ra ngoài cảm thấy rất tủi thân: “Linh Lung, lúc em nấu ăn ở nhà dì, mỗi lần đều cho anh và thằng Thao thử đồ ăn mà.”
“Em không phải là cho hai người thử đồ ăn, mà là Thao biết nói ngọt lại còn làm việc nhanh nhẹn, em thưởng cho em ấy ăn trước, anh chỉ là hàng tặng kèm mà thôi.” Cung Linh Lung vô tình đả kích anh.
Lục Tĩnh Xuyên: “…”
“Ha ha.”
Lục Tĩnh Dương vui vẻ cười to, cậu cứ thích nhìn anh mình bị ăn hiếp.
Chu Lan Cầm cười nhìn bọn họ chơi đùa, thấy chỉ có tôm nhỏ và cá nhỏ phải xào, đứng lên nói: “Tĩnh Dương, con đừng làm nữa, ăn cơm xong lại làm tiếp, đi rửa tay thôi.”
Buổi trưa Bạch Thủy Tiên không về nhà, Chu Lan Cầm lấy một ít đồ ăn để riêng ra chén cất trong tủ cho bà, chờ món ăn cuối cùng bưng lên bàn, bà ấy lập tức gọi con trai và con dâu đến ăn cơm.
“Mẹ, ăn thịt hầm đi.”
Cung Linh Lung gắp đồ ăn cho mẹ chồng trước, gắp phần thịt nhiều nạc hơn, cũng gọi em chồng: “Tĩnh Dương, mau ăn đi, đồ ăn vừa mới nấu xong là ngon nhất.”
“Chị dâu vất vả rồi.” Bụng của Lục Tĩnh Dương đã tạo phản từ lâu rồi.
Lục Tĩnh Xuyên cũng gắp một phần thịt nhiều nạc cho cô, anh thì ăn một miệng nhiều mỡ, cắn một cái hơn nửa miếng thịt, vừa ăn vừa nói: “Siêu siêu ngon.”
“Ngon thật đó.” Chu Lan Cầm cũng cắn một miếng nhỏ, hai mắt sáng lên: “Đồ ăn sở trưởng của Linh Lung thật sự không còn gì để bàn nữa rồi.”
Thấy mọi người đều thích ăn, Cung Linh Lung cười nói: “Mẹ, còn có một chén, mẹ và Tĩnh Dương mang lên xe lửa ăn đi.”
“Không cần, mẹ lên xe lửa mua cơm ăn là được rồi, con cứ để lại ở nhà ăn đi.”
“Mẹ, mẹ mang theo đi, đồ ăn trên xe lửa không ngon lắm, bọn con muốn ăn thì lại đi mua thịt làm lại là được rồi.” Lục Tĩnh Xuyên nói, lại gắp miếng thịt cho mẹ, nói với em trai: “Tĩnh Dương, em tự ăn đi.”
“Anh, anh không cần để ý đến em, em sẽ không khách sáo với anh và chị dâu đâu.” Lục Tĩnh Dương cười nói.
Thịt hầm rất được mọi người yêu thích, món cá lát hầm cay cũng rất đắt hàng, Lục Tĩnh Xuyên và Cung Linh Lung ăn phần cá cay, Chu Lan Cầm và Lục Tĩnh Dương thì ăn phần có vị ít cay hơn, cuối cùng hai chén thịt cá đều ăn sạch sẽ, ngược lại là sủi cảo nhân rau tề thái lại còn thừa không ít.
Trước khi chưa kết hôn, Lục Tĩnh Xuyên đều đến nhà ăn ăn cơm, hiện tại đã kết hôn rồi, buổi trưa quay về nhà ăn cơm cùng với vợ, anh rất thích cảm giác nhộn nhịp với người nhà như thế này.
Chỉ có điệu, tối nay mẹ và em trai đã phải khởi hành, lần sau muốn gặp nhau cũng phải chờ đến lúc ăn tết.
Cơm nước xong, anh ở trong nhà nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, giúp em trai làm xong lồng cá, đến giờ mới đi làm chung với các chiến hữu khác.
Làm xong lồng cá, Cung Linh Lung đi sang nhà chị dâu kế bên mượn một ít mồi câu, cùng mẹ chồng và em chồng đi đến bờ sông thả lồng bắt cá.
“Nè, nhà phó đoàn trưởng Lục, cho tôi một chén ớt bằm nhà cô đi.”
Cung Linh Lung vừa mới thả lồng bắt cá xong, Lục Tĩnh Dương nói chiều nay cậu muốn câu cá thử, cô chạy chậm về nhà lấy cần câu, mới đi đến cửa đã bị một bà già cản lại.
Nghe được giọng điệu ra lệnh một cách đương nhiên này, Cung Linh Lung nhìn thoáng qua bà ta, trực tiếp từ chối ngay: “Không có.”
“Sáng nay tôi thấy trong bình của cô vẫn còn.”
Đối phương cản đường cô, ra vẻ “cô không cho tôi sẽ không đi”.