Bà ta đột nhiên xông đến, mặt đất vừa trơn vừa ướt, Bạch Thủy Tiên đứng không vững bị bà ta đẩy ngã xuống đất.
“Mẹ!”
Cung Linh Lung nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau, lập tức đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy mẹ mình bị Lý Thúy Hoa đẩy ngã, cô lập tức thay đổi sắc mặt: “Mẹ, mẹ có bị sao không? Có té bị thương không?”
“Không có gì.”
Bạch Thủy Tiên chỉ là trượt chân té ngã, không bị hương, chỉ vào Lý Thúy Hoa đã co giò bỏ chạy nói: “Linh Lung, mau bắt bà ta lại.”
Cung Linh Lung mà nổi điên thì Lý Thúy Hoa cũng chịu không nổi, bà ta không muốn bị tóm được, vội bỏ trốn với tốc độ nhanh nhất đời mình.
Nhưng mà bà ta có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ của Cung Linh Lung.
Bà ta còn chưa kịp chạy được ba mươi mét thì đã bị bắt được, còn bị Cung Linh Lung vật qua vai đánh cho ngã quỳ trên đất, sau đó lại bị đánh đ.ấ.m điên cuồng.
Cuối cùng, áo bông quần bồng cũ nát trên người bà ta lại bị lột sạch, chỉ còn lại áo n.g.ự.c và quần lót màu đỏ.
“Mẹ, trong trạm thu mua phế phẩm có một cái tủ cũ, trên tủ còn có bút lông và mực nước, mẹ cầm hai cái đó đến cho con đi.”
Cung Linh Lung đánh bà tám nhiều chuyện này một trận, cầm lấy quần áo bà ta, trói c.h.ặ.t t.a.y chân mụ già này lại, sau đó kéo bà ta đến một gốc cây, cột bà ta lên cây.
Đương nhiên, cô cũng nhét vớ thúi vào trong miệng của Lý Thúy Hoa.
Sau khi bút lông và mực được đưa đến, Cung Linh Lung bắt đầu dùng chữ viết rồng bay phượng múa viết thơ lên sau lưng bà ta, còn tốt bụng đọc lên cho nhân vật chính được nghe: “Tôi tên Lý Thúy Hoa, đóa hoa xinh đẹp của huyện Dương. Tôi thích quần lót đỏ, m.ô.n.g căng mọng xinh đẹp!”
Hai chữ “căng mọng” vừa lúc viết trên đỉnh m.ô.n.g tròn vo của bà ta.
Bình thường Bạch Thủy Tiên đều chỉ cười nhạt, hiện tại lại bị con gái chọc cho cười to vô cùng sung sướng, ba vai run rẩy liên hồi, cười đến mức không thể nào đứng thẳng lên được.
“Mẹ, bài thơ mà con ngẫu hứng sáng tác như thế nào?”
Cung Linh Lung vô cùng hài lòng trước tác phẩm văn học của mình, không chờ mẹ đánh giá đã tự nói thêm: “Con giỏi quá đi mất, lúc trước con gác bút không viết nữa đúng là tổn thất vô cùng to lớn đối với giới văn học.”
Bạch Thủy Tiên buồn cười vỗ nhẹ lên người cô, bà cũng không biết da mặt của con gái giống như nào nữa.
Thấy lại có không ít người đi về phía này, Bạch Thủy Tiên vội vàng giục cô: “Linh Lung, có người đến, đi thôi.”
Lúc nãy Cung Linh Lung vào trạm thu mua phế phẩm tìm được những thứ cô cần, đều thu vào không gian hết rồi, thấy có người đến, trước khi đi còn cười tủm tỉm với Lý Thúy Hoa đang liều mạng giãy dụa nói: “Đoán họ của huyện Dương, đây là cơ hội thứ hai để bà nổi tiếng khắp thành phố Đàm, bà nhất định phải nắm chắc cơ hội đó.”
Hai mẹ con bọn họ đi chưa được bao xa, cửa trạm thu mua phế phẩm đã truyền đến tiếng cười to điên cuồng của người khác.
Hôm nay có rất nhiều chạy ra phố đi dạo, đại hội công bố tội danh vừa mới kết thúc, mọi người vẫn còn chưa giải tán, lúc này nghe nói bên trạm thu mua phế phẩm có trò hay để xem, các quần chúng nhiều chuyện đều nghe tin chạy đến, vây quanh trạm thu mua phế phẩm chật như nêm cối.
Lý Thúy Hoa bị trói trên cây cho mọi người vây xem, hiện tại bà ta chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cũng vô cùng hối hận vì đã đi trêu chọc con ác ma kia.
Bài thơ mà Cung Linh Lung viết rất rõ ràng trôi chảy, rất có vần, con nít học được rất nhanh, bọn nhỏ cũng không để ý đến quá nhiều chuyện, vừa đi vừa đọc to, la to, làm mấy người đàn ông từ già đến trẻ đều cười ầm lên.
Đóa hoa của huyện Dương, Lý Thúy Hoa, thích quần lót đỏ, m.ô.n.g căng mọng xinh đẹp.
Trong một tương lai dài sau đó, mấy câu nói này vẫn luôn treo trên miệng mọi người, gần như tất cả mọi người đều biết huyện Dương có một người phụ nữ tên Lý Thúy Hoa thích mặc quần lót màu đỏ.
Cuối cùng Lý Thúy Hoa được đồng chí của ban phụ nữ khu phố cứu xuống, toàn thân từ trên xuống dưới của bà ta đều bị Cung Linh Lung đánh cho tơi bời, nhưng mặt lại không bị đánh cái nào, nhanh chóng có người nhận ra bà ta.
Biết bà ta chính là chị dâu cả của tội phạm bị phán tử hình Bạch Kiến Nhân, các cán bộ của khu phố đều ngứa mắt bà ta, quăng cho bà ta một cái khăn trải giường cũ nát rồi không thèm để ý đến nữa.
Lúc này Lý Thúy Hoa lại bị lột sạch quần áo mất mặt, bài thơ kia lại truyền đến tai của Bạch Lão Đại, đàn ông đều sĩ diện, hai người còn chưa quay về Ngưu Giác Loan đã lại đánh nhau túi bụi thêm trận nữa ngay tại thành phố Đàm, cuối cùng đánh lộn thành hai cái đầu heo.