Cơm nước xong, hai người vội vội vàng vàng đi ra ngoài, hai người lớn đưa bọn họ đến cửa, Lục Tĩnh Xuyên đạp xe đạp chở vợ, xách theo hành lý đơn giản, chào tạm biệt dì và mẹ vợ rồi rời đi.
Lục Tĩnh Xuyên lái xe chạy đến tòa nhà văn phòng ủy ban S trước, xách theo đồ ăn đến văn phòng của dượng, nói chuyện vài câu với ông ấy rời mới đi ra ngoài.
Anh lại đạp xe đạp chạy đến ga xe lửa, khóa kỹ xe đạp lại, Cung Linh Lung xách theo cà mên đưa anh đến khu vực chờ xe.
Thời buổi này không có bao nhiêu người đi xa nhà, khu vực chờ xe không có một người nào, xe lửa còn chưa đến trạm, hai người chỉ đành đứng ở khu vực chờ xe đợi.
“Linh Lung, anh ở thành phố Hán chờ em.”
Lục Tĩnh Xuyên nghĩ đến chuyện sắp phải chia xa với cô, trong mắt tràn ngập lưu luyến.
“Được rồi, chậm nhất là tuần sau em sẽ đến thôi.”
Cung Linh Lung cũng không nỡ xa anh, tuy rằng hai người bọn họ thuộc về kiểu hôn nhân chớp nhoáng, quen biết với nhau chưa được bao lâu, nhưng tình yêu chân thành giữa hai người bọn họ giống như một loại rượu mạnh.
Trong khu vực chờ xe này, ánh đèn mờ nhạt vàng vàng, chiếu rọi hai bóng dáng mờ ảo nào đó.
Cô gái ở trước mặt xinh đẹp hoạt bát, nụ cười giống như ánh nắng mặt trời ở đường chân trời xa xa, ấm áp lại xinh đẹp, cảm xúc trong lòng Lục Tĩnh Xuyên bắt đầu xôn xao d.a.o động, đôi mắt cũng tràn ngập tình sợi tơ tình quyến luyến.
Không có người ngoài ở đây, Lục Tĩnh Xuyên quăng hành lý đang cầm trong tay xuống, tiến lên một bước, giơ tay ôm cô vào trong lòng, siết lấy cô thật chặt.
Cái ôm của người đàn ông này thật ấm áp, hơi thở độc đáo tràn ngập chóp mũi, trong nháy mắt này cơ thể của Cung Linh Lung lập tức cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng, ngẩng cổ lên giống như làm nũng nói: “Lục Tĩnh Xuyên, anh siết chặt quá, đau.”
Giọng nói của cô vốn dĩ rất trong trẻo sạch sẽ, lúc này lại mang theo một chút mềm mại, lọt vào lỗ tai của Lục Tĩnh Xuyên, giống như có một dòng điện xuyên thấu qua cơ thể, làm tứ chi của anh đều run lên.
“Đau!”
Cung Linh Lung lại nhắc nhở anh lần nữa, còn duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng anh.
Lục Tĩnh Xuyên thoáng buông lỏng cánh tay ra, nhưng lại không hoàn toàn thả cô ra, cúi đầu đối diện với đôi mắt đen láy như đá hắc diệu của cô.
Trong nháy mắt này, một dòng điện mạnh mẽ lại ập đến lần nữa.
Trong đầu xẹt lên một tia lửa điện, ngọn lửa bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ, chút lý trí cuối cùng cũng bị thiêu đốt sạch sẽ.
“Ưm…”
Cánh môi lạnh như băng chạm vào nhau, nhiệt độ lập tức bay lên đến một trăm độ C.
Hai người đều là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, nhưng mà trong đầu Cung Linh Lung lại có kinh nghiệm lý luận vô cùng phong phú, ở phương diện này Lục Tĩnh Xuyên không cần ai dạy cũng tự hiểu, đôi bên nhanh chóng tìm được niềm vui trong chuyện này.
Chờ đến khi tách ra, hai người đều đã thở hổn hển, chân Cung Linh Lung mềm nhũn gần như không thể đứng vững, môi cũng đau đớn hơi sưng lên.
Lục Tĩnh Xuyên cũng đang thở hổn hển, trong mắt lại sáng rực lên, nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, thời gian cũng không thích hợp, chỉ e là anh đã vứt bỏ toàn bộ lý trí, vâng chịu theo khát vọng bản năng mà là ra một ít việc.
“Tu tu… Tu tu…”
Tiếng xe lửa bóp còi từ xa đến gần, ngắt ngang quá trình giao lưu bằng ánh mắt nồng cháy của bọn họ.
Theo tiếng bánh xe loảng xoảng loảng xoảng đến gần, Lục Tĩnh Xuyên bất đắc dĩ buông cô ra, tiếng nói khàn khàn đến cùng cực: “Linh Lung, anh phải đi rồi.”
“Được rồi, thượng lộ bình an.”
Cung Linh Lung cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tranh thủ lúc xe lửa chưa dừng lại hoàn toàn, nhanh chóng tiến lên tặng cho anh một cái ôm, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp: “Sáng mai nhớ gọi điện thoại cho em.”
“Ừ, ngày mai anh còn phải đi tập thể dục buổi sáng, tám giờ sáng sẽ gọi điện thoại cho em.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng tranh thủ cơ hội tiến lên trộm hôn cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má xinh đẹp của cô, lưu luyến không rời dặn dò cô: “Linh Lung, mấy ngày nay em nhớ hạn chế đừng đi ra ngoài, để đề phòng người nhà họ Tần chó cùng rứt giật trút giận lên người em. Trên đường đến thành phố Hán, em và mẹ nhớ chú ý an toàn, hiện tại trên xe lửa có đủ loại hạng người, em và mẹ nhớ phải cẩn thận nhiều hơn đó.”
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi.”
Cung Linh Lung đưa cà mên cho anh, thấy xe lửa đã chậm rãi dừng lại, tiễn anh đi: “Đi thôi, anh mau lên xe đi.”