Gia đình này nghe xong chuyện này cũng không trách mắng gì bà, bọn họ biết rõ việc này cũng không liên quan gì đến hai mẹ con bọn họ, hai ông bà cụ nghe xong đều nổi trận lôi đình, bảo con trai ở lại bệnh viện chăm sóc con dâu, bọn họ vội vội vàng vàng chạy đến ủy ban cách mạng gây sự với Tần Đức Xuân.
Cung Linh Lung xử lý xong thủ tục xuất viện quay về, Lục Tĩnh Xuyên đã ăn sáng xong rồi, hộp cơm cũng đã rửa sạch rồi, bọn họ có thể xách theo hành lý xuất viện ngay lập tức.
Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên đạp xe đạp đến, anh treo một ít hành lý khá nặng lên trên cổ xe, để Bạch Thủy Tiên mặc áo khoác quân đội ngồi ở yên ghế sau, anh đạp xe đạp đưa bà về nhà dì.
Cung Linh Lung cõng theo các hành lý nhẹ nhàng hơn đi theo phía sau, bệnh viện thành phố cách nhà họ Tống không quá xa, đi bộ chừng bảy tám phút là có thể đến.
Hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu đều đã đi làm hết rồi, nhưng trong nhà đều đã sửa soạn xong, Tống Thao vẫn còn ở trong nhà, xe lửa mà cậu ấy ngồi sẽ khởi hành lúc mười hai giờ trưa, cậu ấy sẽ ăn cơm trưa ở nhà xong lại đi.
Chu Lan Bình chuẩn bị một căn phòng ngủ cho hai mẹ con bọn họ, trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, đệm chăn gối gì đó đều mới tinh, thoải mái hơn ở bệnh viện rất nhiều.
“Thao, trưa nay cha mẹ con có về nhà ăn cơm không?”
Có con gái và con rể ở trong phòng sửa soạn hành lý, Bạch Thủy Tiên ngồi trong phòng khách nói chuyện với Tống Thao.
“Buổi trưa bọn họ sẽ không về ăn cơm, mấy ngày nay bọn họ rất bận.”
Tối hôm qua Tống Thao cũng có đi theo giúp đỡ, sáng mới quay về với Lục Tĩnh Xuyên, lúc nãy cậu ấy không đi bệnh viện mà lại đi về nhà tắm rửa trước.
Bạch Thủy Tiên đã đoán được thời tiết của thành phố Đàm sắp sửa thay đổi, nửa tháng tiếp theo đó, cuộc sống của cha mẹ cậu ấy sẽ bận rộn đến mức chân không chạm đất, bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, vội chuyển sang đề tài khác: “Thao, tối hôm qua con cũng không ngủ, hiện tại quay về phòng nghỉ ngơi chút đi, lát nữa Linh Lung sẽ nấu cơm, mười một giờ rưỡi dì gọi con dậy ăn cơm.”
“Dạ. Dì, dì và chị dâu cứ yên tâm ở lại trong nhà, có việc gì thì cứ nói với cha mẹ của con.” Tống Thao cười nói.
Bạch Thủy Tiên gật đầu, thấy con rể cũng đi ra ngoài, cũng thúc giục anh: “Tĩnh Xuyên, con m.á.u tắm rửa thay quần áo bẩn đi, sau đó quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Lục Tĩnh Xuyên trả lời: “Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏi hẳn, quay về phòng nghỉ ngơi thêm đi.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung cũng nhanh chóng đi ra ngoài, cô đến phòng bếp xem trước, sau đó mới đi ra nói: “Mẹ, hiện tại mẹ kê đơn thuốc cho con đi, con đi ra ngoài mua chút rau, tiện đường mua thuốc luôn, hôm nay bắt đầu sắc thuốc uống luôn.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức đứng lên quay về phòng lấy giấy bút.
Lục Tĩnh Xuyên từ trong phòng lấy quần áo ra, đưa hết tiền và phiếu trên người cho cô nói: “Linh Lung, em cầm số tiền này trước đi, mua thêm thuốc về cho mẹ điều trị cơ thể, em cũng mua một ít thực phẩm dinh dưỡng quay về ăn. Anh kiếm được tiền, tiền lương, tiền trợ cấp và tiền thưởng cũng không thấp, sau này trong nhà không cần phải tiết kiệm, em thích mua cái gì thì mua cái đó.”
“Em có tiền, tiền của anh toàn là mượn của dì, cứ trả cho dì trước đi.” Cung Linh Lung không nhận lấy, ngược lại còn lấy tiền của mình ra đưa cho anh.
“Tiền anh mượn của dì, anh đã trả rồi. Anh không mang theo quá nhiều tiền mặt đến nơi này, lúc đó đều đóng tiền viện phí hết rồi, số tiền này là do mẹ của anh gửi đến vào hai ngày trước.
Lục Tĩnh Xuyên chỉ chừa lại chút tiền tiêu vặt, ngoài ra nhét hết vào trong tay của cô, cười nhẹ nói: “Anh không mang theo sổ tiết kiệm, chờ em đến thành phố Hán tùy quân rồi, anh lại giao hết cho em quản lý, sau này mọi chi tiêu hằng ngày trong nhà đều giao cho em sắp xếp, anh sẽ không hỏi đến mấy chuyện này.”
“Anh không sợ em tiêu xài phung phí xài hết toàn bộ tiền dành dụm của anh à?” Cung Linh Lung cười xinh đẹp hỏi ngược lại.
“Nếu xài hết thì anh kiếm lại là được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên cảm thấy cô vợ bé nhỏ của anh không phải loại người tiêu xài lung tung, cũng tự cảm thấy tiền lương và tiền trợ cấp của mình đủ để nuôi sống gia đình.
Nhưng mà chờ một ngày nào đó, anh tận mắt nhìn thấy vợ mình quyên tặng mấy chục, thậm trí hàng trăm vạn ra ngoài mà mắt không thèm chớp lấy một cái, anh chỉ muốn thu hồi lại những lời nói ngày hôm nay của mình.