Trong lúc các bác sĩ phá cửa, Tần Mộng Lan hoảng loạn quăng bình nước nóng trong tay xuống, đẩy cái bàn trong phòng bệnh qua cản cửa, sau đó mở cửa sổ ra, hoảng loạn leo cửa sổ chạy trốn.
Cung Linh Lung biết Tần Mộng Lan đang ở bên trong đó phá rối, nghe được tiếng kêu thảm thiết của tên chó khốn nạn họ Bạch, đã đoán được hôm nay bà ta lại ra tay tàn nhẫn nữa rồi.
“Linh Lung, con đang làm cái gì đó?”
Bạch Thủy Tiên vốn dĩ đang đứng trên hành lang quan sát, thấy con gái dựa sát vào cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài, đi về hỏi lại lần nữa: “Linh Lung, con đang nhìn cái gì đó?”
“Đó là Tần Mộng Lan.”
Cung Linh Lung tận mắt nhìn thấy bà ta leo cửa sổ bỏ chạy, đảo mắt xoay vòng, nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của người phụ nữ mang thai kia, còn cách thật xa đã hô to: “Anh gì ơi, tôi nhìn thấy có một người phụ nữ đang chạy từ đằng sau ra ngoài, mặt bầm xanh bầm tím, còn trùm khăn trùm đầu màu nâu, mặc áo xám quần đen, có phải là người đẩy ngã vợ của anh không?”
“Đúng đúng, người kia ở đâu?” Người đàn ông kia kích động nhảy cẫng lên.
“Anh đi theo tôi, tôi dẫn anh đi.”
Thấy con gái dẫn theo người ta chạy đi, Bạch Thủy Tiên loáng thoáng đoán được gì đó, cũng không thèm đi để ý đến tình huống bên phía Bạch Kiến Nhân, chủ động đi qua đó chăm sóc cho người phụ nữ mang thai: “Đồng chí, con gái của tôi vừa mới phát hiện một người rất giống người đã đẩy ngã cô, chồng của cô đã đi bắt người rồi.”
“Chị gái, thật sự cảm ơn chị rất nhiều, chúng tôi chẳng biết người ta là ai, cô ta đột nhiên lại lao đến đẩy ngã tôi.” Người phụ nữ mang thai nghĩ đến tình huống buổi sáng của mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Chờ hai người bọn họ bắt được người kia rồi, lại đưa người đó đến đồn công an đi.”
Lúc này Bạch Thủy Tiên đã đoán được người đẩy ngã cô ấy chính là Tần Mộng Lan, bà ta làm thế là vì muốn dẫn dắt bác sĩ và y tá trong ca trực rời đi, sau đó chui vào bên trong phòng bệnh ra tay với Bạch Kiến Nhân.
Bà thật sự không ngờ rằng Tần Mộng Lan lại ác độc như thế, không ngờ lại ra tay với một người phụ nữ mang thai chẳng hề liên quan đến mình, lúc trước bà còn cho rằng đối phương chỉ là ngu ngốc bình thường mà thôi, là bị Bạch Kiến Nhân lừa gạt, hiện tại xem ra bà đã đánh giá thấp sự độc ác và tàn nhẫn khắc trong xương cốt của bà ta rồi.
Phòng bệnh đặc biệt ở cuối hành lang, cuối cùng cửa phòng bệnh cũng bị đá văng ra ngoài, tình cảnh thê thảm hiện tại của Bạch Kiến Nhân làm các bác sĩ và y tá đều sợ đến mức hít hà.
Phần da mặt, miệng và cổ để lộ ở bên ngoài của Bạch Kiến Nhân đều nổi lên đầu mụn nước đỏ, lại nhìn cái bình nước nóng còn đang bốc khói nóng hổi, rõ ràng là lúc nãy đã bị nước sôi hắt trúng.
Lại nhìn bình nước tiểu đổ dưới mặt đất…
Xung quanh còn có một đống phân vàng vàng rơi ở xung quanh, trên mặt, tóc và khóe môi ông ta còn dính một chút.
Bác sĩ y tá và các người bệnh, người nhà của bệnh nhân xông đến nhìn thấy cảnh này đều sợ đến mức đồng thời run lên, người này ra tay ác độc thật đó.
Lại nhìn Bạch Kiến Nhân đã lệch cổ sang một bên, y tá Lý vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở, xác định ông ta vẫn còn hô hấp, vội nói: “Bác sĩ Trịnh, vẫn còn thở, chỉ là ngất đi mà thôi.”
“Mau cứu người.”
Mặc kệ người này có thân phận gì, nếu ông ta đã ở bệnh viện, bọn họ đều sẽ cố gắng cứu chữa.
Nhưng mà khi bác sĩ Trịnh đi qua đó lau miệng mũi giúp ông ta, nhìn thấy miệng ông ta đã bị nước sôi làm bỏng nổi đầy mụn nước, lại sợ đến mức toàn thân run lên, la to: “Bộ phận bảo vệ, mau đi báo công an, cổ họng của người này bị nước sôi bỏng nghiêm trọng.”
Bác sĩ Trịnh la rất to, Bạch Thủy Tiên đứng ở trên hành lang cũng nghe thấy được, trong lúc bọn họ chạy đi báo công an, lập tức báo cho bọn họ biết chuyện con gái bà và người nhà bệnh nhân đã chạy đi bắt người rồi.
Mấy người bên ngoài vừa mới hành động, chồng của người phụ nữ mang thai đã bắt được người.
Cung Linh Lung vô cùng nhiệt tình chạy đi giúp đỡ anh ấy, dùng tốc độ nhanh nhất xông về, chạy đến cửa bệnh viện tập hợp với mấy người bảo vệ, nói cho bọn họ: “Các đồng chí, đã bắt được hung thủ rồi, là Tần Mộng Lan, bà ta là vợ mới cưới của thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch kia, sáng nay chính bà ta đã đẩy ngã người phụ nữ mang thai, làm người kia suýt chút nữa đã mất mạng.”
Cuối cùng, Tần Mộng Lan đã bị bọn họ trói lại đưa đến đồn công an, Cung Linh Lung làm xong việc tốt phủi tay rời đi, giấu đi công và danh.
Quay về phòng bệnh, cô mới biết được hôm nay tên chó khốn nạn họ Bạch kia bị xử lý rất tàn nhẫn, không chỉ bị đổ phân và nước tiểu vào miệng mà còn bị nước sôi nóng bỏng làm phỏng hủy hoại gương mặt, cũng phá hư cuống họng, cho dù may mắn sống sót thì cả đời này cũng chỉ có thể làm một người câm.