Đối với chuyện này thì nguyên chủ đã nhận thức rất rõ ràng, mẹ của nguyên chủ là Bạch Thủy Tiên cũng đã nhận rõ từ trước, bà vẫn luôn phản đối kịch liệt, mấy năm qua cũng từng vì chuyện này mà tranh chấp cãi nhau với Bạch Kiến Nhân không ít lần.
“Hai mẹ con nhà nguyên chủ đều là người có đầu óc tỉnh táo.”
Ở thời đại này, đại đa số phụ nữ ở nông thôn đều mềm yếu không có chủ kiến, chỉ biết ở trong nhà vây quanh bếp lò nấu nướng ngày ba bữa, chăm con và dọn dẹp việc nhà, mọi chuyện lớn trong nhà đều do chồng quyết định.
Mặt ngoài tính cách của mẹ nguyên chủ thiên về mềm mại, khi bị đám cặn bã nhà họ Bạch kiếm chuyện ăn h.i.ế.p thì nếu nhịn được đều sẽ nhịn, bình thường ngoại trừ đến trường cấp hai của công xã làm giáo viên dạy học ra thì còn phải làm việc nhà và chuyện đồng áng, cả ngày bận rộn làm việc mãi không ngừng, bình thường đều sẽ không oán hận lấy một câu.
Nhưng mà về chuyện hôn nhân của con gái thì bà lại rất có chủ kiến và nguyên tắc, liên tục cãi nhau với Bạch Kiến Nhân rất nhiều lần, không cho phép ông ta làm mấy chuyện xấu xa kia, thái độ còn cực kỳ kiên cường cứng rắn.
Bạch Linh Lung nhớ lại ký ức của nguyên chủ, dần dần làm quen dung hợp, theo thói quen cắm tay vào túi, sờ thấy cái nhẫn trong túi, cô mới đột nhiên nhớ ra cô còn chưa kịp nghiên cứu công năng và tác dụng của món thần khí này.
Hiện tại không có người ngoài ở đây, Bạch Linh Lung lấy nhẫn ra cẩn thận tìm kiếm manh mối, mặt ngoài thì thật sự rất bình thường, ngoại trừ một vòng phù văn đặc biệt rất khó phát hiện được khắc ở bên ngoài nhẫn ra, hoàn toàn không thấy nó có gì đặc biệt cả.
“Ủa...”
Bạch Linh Lung quan sát rất cẩn thận, ngón tay liên tục sờ mó, cuối cùng cũng cảm nhận được hai điểm gồ lên khá đặc biệt.
Trực giác của cô nói cho cô biết hai cái điểm gồ nhỏ này chính là mấu chốt để mở thần khí ra, để bảo đảm an toàn, cô lập tức đứng dậy chạy về phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, xác nhận không có người mới bắt đầu thử.
Cô đè ngón tay ấn xuống chỗ gồ nhỏ kia, nhẫn run lên vài cái, vẫn không có thay đổi gì.
Bạch Linh Lung không hiểu, lại thử vài lần, vẫn không có gì thay đổi hết.
Trong đầu cô chợt lóe lên chút ánh sáng, nhớ đến những môtip thông thường về bàn tay vàng mà cô từng xem trong tiểu thuyết internet kiếp trước.
Lấy m.á.u nhận chủ, cô còn chưa kịp làm phân đoạn này nữa.
Ngay khoảnh khắc giọt m.á.u tươi rơi xuống nhẫn, một luồng sáng vàng nhợt nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, vô số chữ viết chui vào trong não cô.
Bạch Linh Lung nhắm mắt lại, cẩn thận nghiên cứu những chữ viết giới thiệu xuất hiện trong đầu, khóe môi hơi cong lên mỉm cười: “Thì ra thật sự phải lấy m.á.u nhận chủ, món thần khí này là một không gian trữ vật, đồng thời còn có cả công năng ẩn thân nữa.”
Vì muốn thí nghiệm hai công năng này, Bạch Linh Lung lập tức hành động ngay, đè xuống một điểm gờ nhỏ.
Kết quả, cô tận mắt chứng kiến thấy cơ thể mình biến mất, nhưng cô lại vô cùng xác định mình vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mọi thứ trong phòng vẫn còn ở trong ánh mắt của cô.
Đối với một người đã tiếp thu nền giáo dục từ nhỏ như cô mà nói, sự thay đổi này thật sự rất đáng sợ và chấn động, điều này cuối cùng cũng làm cô trải nghiệm thử cảm giác toàn thân tê dại và nổi da gà là như thế nào.
Cô lập tức thay đổi sang công năng khác.
Khi nhìn thấy không gian tích trữ vật tư to chừng mười cái sân bóng, Bạch Linh Lung vô cùng chấn động, trong lòng cũng đắc ý: “Chẳng trách lúc mình lấy nó đi, Diêm Vương lại xót của đến mức như thế.”