Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 250



Đợi người kia đi xa, Nghiêm Vệ Đông mới quay đầu lại nhìn về phía không xa.

Nhìn có vẻ hơi quen.

Hắn ta nhìn một đôi nam nữ bị đám đông vây quanh, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng hình.

Là Diệp Thiển Hâm.

Sắc mặt Nghiêm Vệ Đông tối sâm lại, khẽ chửi một câu nhưng sau khi chửi xong, hắn ta lại nghĩ đến suy đoán trong đầu mình lúc bị bắt.

Hắn ta là người xuyên không đến từ thế hệ sau, vì vậy hắn ta mới biết được nhiều thứ.

Nhưng Diệp Thiển Hâm dựa vào đâu mà đoán được chuyện của hắn ta.

Lúc đó hắn ta đã nghi ngờ Diệp Thiển Hâm đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ là tình huống giống như hắn ta.

Nếu Diệp Thiển Hâm có thể hiểu được hắn ta, liên hợp chặt chẽ với hắn ta, trên thế giới này chẳng phải là muốn gì được nấy sao?

Nhưng nếu hắn ta chủ động đi hỏi Diệp Thiển Hâm, lỡ như cô không nghĩ như vậy thì sao?

Nghĩ ngợi một hồi, Nghiêm Vệ Đông quyết định, quyết định vẫn nên đi thăm dò Diệp Thiển Hâm trước.

Thăm dò một chút thì không có vấn đề gì đúng không, chỉ cần không biểu hiện quá rõ ràng, nếu thực sự là cùng một phe, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác, nếu không cùng một phe, hắn ta cũng sẽ giả vờ ngây ngốc, giả vờ không hiểu gì.

Nghĩ xong, Nghiêm Vệ Đông ném xẻng xuống rồi rời khỏi bờ ruộng.

Vừa đến nhà họ Hoàng, đã có hai đứa trẻ chạy đến chúc tết.

May mà Diệp Thiển Hâm đã chuẩn bị sẵn, phát kẹo trái cây cho chúng.

"Ông Hoàng đâu?" Diệp Thiển Hâm quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy Hoàng Thanh Nguyên đến gặp mình như trước.

Hoàng Hữu Tài mới nói: "Sau khi hết mùa đông năm ngoái, sức khỏe của cha chú không được tốt lắm, giờ này chắc vẫn đang ngủ, chú đi gọi người cho cháu."

"Đừng."

Diệp Thiển Hâm ngăn Hoàng Hữu Tài lại: "Dù sao chúng cháu cũng không vội, để ông Hoàng tự tỉnh lại là được, hơn nữa không phải còn ở lại ăn cơm tối sao, không sao đâu.

"Được."

Hoàng Hữu Tài đáp một tiếng, mời vợ chồng Diệp Thiển Hâm vào nhà nghỉ ngơi.

Lúc này, mọi người đều đi chơi hội chùa rồi.

"Nhà chú không ngờ cháu đột nhiên đến nên đều đi chơi hội chùa rồi, Tiểu Diệp, cháu ngồi đây một lát, chú đi pha trà cho mọi người."

"Liên trưởng Mạnh." Hoàng Hữu Tài nhận ra Mạnh Ngôn đã từng đến thôn Hướng Dương trước đây, xấu hổ nói: "Nhà tôi không có gì chiêu đãi mọi người, mấy hôm trước mua được mấy cái bánh vừng, mọi người ăn tạm lót dạ, đừng chê nhé."

Mạnh Ngôn: "Không sao, chú cứ bận việc của chú, hai chúng tôi ngồi đây nói chuyện, đợi ông Hoàng ngủ dậy."

Hoàng Hữu Tài thâm cảm thán Mạnh Ngôn dễ gân hơn mình nghĩ, đồng thời cũng cảm thán đôi vợ chồng trước mặt đúng là trai tài gái sắc, may mà cô thanh niên trí thức Tiểu Diệp đã nhìn thấu bộ mặt thật của Nghiêm Vệ Đông.

Hoàng Hữu Tài đi pha nước, cửa nhà bên kia bị gõ.

"Ai đấy?"

"Là tôi."

Hoàng Hữu Tài nghe giọng nói, có chút không rõ ràng, đi đến mở cửa, thấy là Nghiêm Vệ Đông, lập tức nghiêm mặt lại.

"Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?"

Nghiêm Vệ Đông cười khiêm tốn: "Tôi nghe nói đồng chí Diệp Thiển Hâm đã trở về nên muốn đến xin lỗi cô ấy."

Hoàng Hữu Tài lạnh mặt: “Anh đã làm xong việc mà đội phân công cho anh chưa?”

"... Sắp xong rồi, sắp xong rồi, tôi sẽ làm xong ngay thôi, tôi không biết đồng chí Diệp Thiển Hâm sẽ rời đi lúc nào, lỡ như tôi làm xong việc, không kịp đến xin lỗi cô ấy thì muộn mất, vì vậy tôi nghĩ đến đây trước, lát nữa về rồi, tôi nhất định sẽ làm xong việc, đội trưởng, anh cứ yên tâm”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.