[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 11



“Oan ức quá, oan ức quá, đây là hiểu lầm cả, tôi không có trộm lương thực, mấy người hiểu lầm rồi!” Nắm cỏ dại bỏ vào trong miệng đã được lấy ra, Nhị Ma Tử lập tức gân giọng kêu oan.

Bất kể ra sao đi nữa thì anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình sai.

Đáng tiếc người chung quanh đều lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, không hề động lòng tí nào.

Đại đội trưởng đại đội một của thôn lại hừ lạnh một tiếng: “Bị bắt tại trận mà còn kêu oan cái gì?”

Đồng thời từ trong đáy lòng vô cùng oán hận cái Nhị Ma Tử này.

Tên khốn này thuộc đại đội do mình quản, thứ bị trộm cũng là lương thực trong đại đội dưới trướng mình, cuối cùng dù Nhị Ma Tử này có bị xử phạt ra sao thì mình vẫn không trốn thoát phải chịu trách nhiệm liên đới.

Đến khi đó bị lãnh đạo chửi mắng một trận vẫn còn nhẹ chán.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đại đội trưởng càng khó coi.

Tiểu Tại Tại rụt rè nhìn Đại đội trưởng đang đen mặt, yên lặng túm chặt tay anh hai mình, cơ thể nhỏ bé tựa như cục bột cứ núp ở sau lưng.

Cô bé hơi sợ.

Dù là cái gì cũng đều có hai mặt trái ngược, có ưu điểm và cũng có khuyết điểm.

Năng lực thần kỳ của thuật đọc sắc mặt cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên là nó có thể khiến người khác dễ dàng nhìn thấu nội tâm của người khác nhưng lòng người lại phức tạp đến nhường nào, có người hiền lành dịu dàng thì đương nhiên cũng có người gian xảo tàn bạo.

Cái trước thì không bàn đến nhưng cái sau lại buộc người ta đối diện với mặt tối trong nhân tính, trốn không thể trốn, né không thể né, nếu như không có một tấm lòng kiên cường và dũng cảm thì rất dễ bị ác ý mạnh mẽ đánh tan.

Từ khi ra đời, Ninh Tại Tại đã biết đọc sắc mặt cho nên từ khi còn nhỏ tuổi, cô bé đã bị ép phải đối diện với mặt trái ưu tư của người khác.

Tức giận, sợ hãi, ghen tị, tham lam...

Với một đứa bé không có ý chí phòng bị nào thì những điều này quá khó khăn để chịu đựng, mỗi lần khóc thì Tiểu Tại Tại đều vì sợ mà khóc.

Trong mắt những ai không biết sẽ cho rằng cô bé là một đứa trẻ yếu đuối, một khi đã khóc thì rất khó dỗ.

Chỉ có mẹ ruột của cô bé - Tô Hân Nghiên mới biết được bí mật của con gái mình, cục cưng nhỏ của nhà mình vẫn sẽ luôn bị doạ bởi những thứ đáng sợ, sao có thể dễ dàng vỗ về được?

Cho nên vì lo cho sự phát triển của sức khoẻ và tinh thần của con gái, khi Tiểu Tại Tại còn nhỏ, Tô Hân Nghiên vốn rất hiếm khi dắt cô bé ra ngoài.

Thường ngày càng sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ cô bé, đào tạo cho cô bé tính cách lạc quan và kiên cường.

Người vui vẻ thì nội tâm cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.

Cho nên, Tại Tại dũng cảm của hiện tại không còn là Tiểu Tại Tại nhát gan của trước kia nữa.

Mặc dù cô bé vẫn còn chút sợ sệt nhưng đã không hở một tí là khóc nhè!

Tiểu Tại Tại vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại Tại phải dũng cảm, dũng cảm.” Vừa siết chặt nắm tay, lấy dũng khí rồi từ từ đi về phía trước... Nửa cm.

“Bé Tại.”

Đứa bé nhỏ vừa mới lấy dũng khí đã run bần bật, lập tức như quả bóng da xì hơi, lại kinh sợ trốn vào sau lưng.

Chỉ lộ ra nửa cái đầu một đôi mắt to rụt rè nghi ngờ nhìn ông nội trưởng thôn không biết đã đến trước mặt hai anh em cô bé từ lúc nào.

Trưởng thôn Trần Đại Hà của thôn nhà họ Trần đứng trước mặt Tiểu Tại Tại, trên khuôn mặt ngăm đen đã trải qua bao năm tháng phong sương cố lộ ra một nụ cười ấm áp, có ý trấn an nỗi lòng của đứa bé nhỏ.

“Đừng sợ nào, ông nội chỉ muốn hỏi chuyện cháu thôi mà.”

“Chuyện gì ạ?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, vô tri vô giác, nửa người cũng ló ra theo.

Lòng hiếu kỳ của đứa nhóc này vẫn còn nhiều lắm.

Trần Đại Hà dùng vấn đề mà trẻ con dễ hiểu để hỏi cô bé: “Vừa nãy cháu là người đầu tiên trông thấy Nhị Ma Tử phải không, vậy cháu nói với tất cả mọi người xem, là Nhị Ma Tử đang làm gì vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.