Gần đến giờ ăn trưa, nhà nhà đều bốc khói bếp nghi ngút.
Ninh gia.
Trong phòng bếp bay tới mùi thơm của thức ăn, tiếng vá chạm vào đáy nổi, cùng tiếng gọi của mẹ Tô Hân Nghiên: "Tại Tại, cơm xong rồi, con đi gọi các anh về nhà ăn cơm đi."
"Dạ vâng." Ninh Tại Tại đang ngồi ở trước cửa nhà đếm kiến, bé vỗ vỗ mông nhỏ phủi đầy bụi đứng dậy, nhấc chân ngắn chạy như bay ra ngoài.
"Anh ơi, mẹ gọi các anh về nhà ăn cơm!"
Lúc chạy đến khu đất trống bên cạnh dòng suối nhỏ, Ninh Tại Tại hít thật sâu rồi hét lên, tiếng nói đầy non nớt cắt ngang đám đang giằng co đến giương cung bạt kiếm ở phía trước.
Bầu không khí ở hiện trường đọng lại trong giây lát.
Cậu nhóc mập dẫn đầu tốp đối diện chỉ vào Ninh Tại Tại, bất mãn nói: "Ninh Hàn, cậu đã hẹn đánh nhau với chúng tôi rồi, sao còn dẫn theo trẻ con tới!"
Ân oán của đám trẻ lớn bọn họ không dính dáng đến trẻ con.
"Làm sao? Sợ lát nữa bị tôi đánh khóc sẽ bị em gái tôi chê cười à?" Ninh Hàn cười lạnh nói, vừa giễu cợt đối thủ, đồng thời cũng không quên phất phất tay về phía sau, bày ra dáng vẻ hào khí ngất trời đáp lại em gái mình: "Chờ lát nữa rồi về, anh đang bận đây."
"A." Ninh Tại Tại ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại.
Bé tìm một tảng đá lớn ở gần đó, phủi phủi mặt đá rồi ngồi xuống, còn thuận tay hái một đóa hoa đỏ thẫm, kéo nhụy hoa ra, mút mút nhụy hoa, vị ngọt ngào từ mật hoa lập tức tràn ngập khoang miệng.
Ninh Tại Tại không biết loại hoa màu đỏ đỏ này tên là gì, nhưng bé biết trong hoa này có rất nhiều mật hoa ngọt ngào, có thể mút trực tiếp ăn như đồ ăn vặt.
Bé mút một đóa lại một đóa.
Vừa ngậm hoa vừa nhìn " Hai đội quân đang đối đầu nhau" phía trước.
Trên thực tế là hai đám hùng hài tử đánh nhau.
Trẻ con đánh chửi nhau cũng không có bài bản gì, cậu đánh tôi một quyền, tôi cào cậu một nhát, sau đó vừa đau đến kêu gào thảm thiết chỉ trực khóc, vừa rưng rưng a a tiếp tục xông về phía trước, thề phải trả thù cho mình.
Cuối cùng hai đội quân đối đầu nhau trở thành trận hỗn chiến lớn, cũng không biết là ai đánh ai, dù sao chỉ cần đánh là được.
"Anh ơi cố lên! Cố lên..."
Ninh Tại Tại cầm mỗi tay một đóa hoa đỏ thẫm, không ngừng quơ quơ cổ vũ anh mình cố lên, giọng『 sữa 』 hét lên tràn đầy phấn khích, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên vì kích động.
"Anh cả còn chưa đánh xong à?"
Trong lúc hào hứng, đột nhiên có một đầu người nhô ra từ trong bụi hoa bên cạnh, dọa Ninh Tại Tại giật nảy mình.
Bé " A " lên, người lệch sang bên cạnh, lăn xuống đất như chiếc bánh bao nhỏ, dính cả người bùn đất.
"Em gái!" Bé trai vừa chui ra từ trong bụi hoa vội vàng cất cuốn sách trên tay đi, bước nhanh về phía trước hai bước, vòng hai tay ở hai bên nách của Ninh Tại Tại, muốn bế bé lên.
Dùng sức!
Bế... bế bất động...
Bé dừng lại, thu tay về, hơi nhíu mày lại, quan sát Ninh Tại Tại từ trên xuống dưới bằng vẻ mặt đầy ngưng trọng, điểm chính rơi vào cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ bụ bẫm của bé, bừng tỉnh gật đầu nói: "Mập."
Vậy nên bé mới không bế được em gái mập.
"Không mập, mẹ nói đây là bụ bẩm." Ninh Tại Tại phồng khuôn mặt bụ bẫm lên, mở to đôi mắt tròn như quả nho lên nhìn Anh hai nhà mình, nghiêm túc phản bác lại.
"Là mập." Nhưng Ninh Hàng nghiêm cẩn vẫn lựa chọn giữ nguyên ý kiến: "Em đã bốn tuổi rồi, không phải là trẻ sơ sinh."
Không phải là trẻ sơ sinh thì không gọi là bụ bẫm, đúng là logic.
Câu nói này đã thật sự chọc tức Ninh Tại Tại, tiểu đoàn tử tự mình chống tay bò dậy từ dưới đất lên, hai tay chống nạnh, đang định phản bác lại định nghĩa mập của Anh hai nhà mình, anh cả đánh nhau xong ở khu đất trống bên kia đã mang theo cả người bụi bặm đi tới.