Lục Thanh Nghiên nhìn thằng vào mắt Lục Thanh Thần, hai người đều không nhượng bộ.
Cuối cùng Lục Thanh Thần bại trận, không ngừng gãi đầu, dường như đang suy nghĩ biện pháp, dáng vẻ vô cùng bực bội.
"Em gái, tỉnh thành rất nguy hiểm, em không thể ở lại lâu."
Lục Thanh Thần trầm giọng nói cho Lục Thanh Nghiên, hi vọng cô có thể hiểu ý anh ta.
"Em biết, ông và bác trai đã nói với em."
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ lo lắng của Lục Thanh Thần, nhưng cô không phải là loại người gặp nguy hiểm là lùi bước.
Đặc biệt là chuyện này có khả năng liên quan tới cụ cô.
Hơn nữa người Lục gia cũng là người thân của cô, tuy mới gặp mặt mấy lần, nhưng có quan hệ huyết thống cũng khiến cô không thể mặc kệ.
"Em biết còn tới ư?"
Lục Thanh Thần không hiểu, thở dài một hơi.
Anh ta có hai em họ, một người mấy năm trước sinh bệnh qua đời, một người vì Lục gia xảy ra chuyện mà qua đời, hai người đều thuộc loại tính cách dịu dàng không gây chuyện.
Chỉ có em họ mới quen này thoạt nhìn tính cách rất cường thế, biết rõ nguy hiểm còn không lùi bước, chuyện này khiến anh ta không biết phải làm sao.
"Đúng là vì biết cho nên mới tới, Lục gia không thể lại lùi bước, cũng quyết không cho phép người khác bắt nạt trên đầu."
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên kiên định mà lạnh như băng.
Lục Thanh Thần bị khí thế của cô làm cho kinh sợ, vậy mà cảm nhận được khí thế không kém ông Vu trên người cô.
"Em gái, anh trai chỉ lo lắng cho em mà thôi."
"Anh yên tâm, em sẽ không để mình xảy ra chuyện, em có bản lĩnh hơn anh nghĩ nhiều, anh có thể so được với em không còn khó mà nói."