Lần này Tiêu Vệ Tỉnh và Lý Vệ Quốc cùng Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên về huyện Khai Bình, cần phải bắt lấy anh Tường, bắt ông ta khai ra hết đường dây trên dưới mà mình biết.
Khi đến ga tàu hỏa, gần như là mức độ người chen lách người.
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm xe lửa sắt cách đó không xa, lại nhìn đám người ăn mặc tràn ngập cảm giác niên đại, cảm thấy hơi mới lạ.
Đi vào thập niên 70, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa niên đại này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ náo nhiệt ở ga tàu hỏa niên đại này.
"Đi thôi, chúng ta lên xe."
Đám người lên xe gần hết, sau đó không còn chen chúc như vậy, Chu Cảnh Diên mới che chở Lục Thanh Nghiên lên xe.
Lý Vệ Quốc ở phía sau hai người, nhìn chằm chằm động tác săn sóc của Chu Cảnh Diên, dán sát lại gần Tiêu Vệ Tinh nói:
"Thường ngày sao không nhìn ra Chu Cảnh Diên săn sóc như vậy? Chua chết tôi mất!"
"Anh chua cái gì? Đó là vợ của người ta, không nên thương yêu sao?"
Tiêu Vệ Tinh trừng Lý Vệ Quốc một cái, có phải hôm nay người này có bệnh hay không?
Có bệnh thì đi khám đi!
"Ha ha, nếu tôi có vợ, còn cần ở chỗ này ghen tị ư?"
Lý Vệ Quốc dùng sức vỗ bả vai Tiêu Vệ Tinh, trừng anh ta.
Tiêu Vệ Tỉnh chậc chậc một tiếng, nhìn Chu Cảnh Diên đã lên xe: "Đúng là thường ngày không nhìn ra được, Chu Cảnh Diên lạnh nhạt đối với người đối với mọi việc lại thương vợ như thế."
"Đúng không, tôi đã nói rồi mà."
Lý Vệ Quốc cười lắc đầu, thỉnh thoảng trêu chọc.
"Còn không mau lên xe?"
Chu Cảnh Diên đứng trước xe, lạnh lùng nhìn hai người.
"Lập tức lên ngay."
Tiêu Vệ Tỉnh xách hành lý trong tay, nhanh chóng lên xe.
Lý Vệ Quốc không dám chậm trễ cũng không nói đùa nữa, nhảy lên xe lửa. Bốn người mua giường cứng, thực ra Chu Cảnh Diên muốn mua giường mềm cho vợ mình, đáng tiếc là vì tạm thời quyết định về huyện Khai Bình, giường mềm đã sớm bán hết.