Anh Tường giơ rương gỗ trong tay, trực tiếp đưa cho Vương Hữu Thuận.
Vương Hữu Thuận nhanh chóng nhận lấy: "Trở về đi, đợi mọi chuyện xong xuôi tôi lại báo tin cho cậu."
"Ừm, vậy em đi về trước."
Anh Tường có thái độ rất cung kính đối với Vương Hữu Thuận, hoàn toàn không tìm thấy vẻ làm bừa trước mặt người khác.
Anh Tường xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất ở đại đội Tây Loan.
Lục Thanh Nghiên không đuổi theo anh Tường bởi vì cô cảm thấy Vương Hữu Thuận càng quan trọng hơn anh Tường.
Cô biết địa chỉ của anh Tường, cũng không sợ ông ta chạy trốn, hiện giờ chủ yếu là nhìn xem Vương Hữu Thuận muốn làm gì?
Nếu cô đoán không sai, anh Tường đưa cho Vương Hữu Thuận chắc chắn là thuốc nổ.
Chẳng qua một đại đội trưởng như Vương Hữu Thuận lấy thuốc nổ làm gì?
Mọi chuyện rất không thích hợp, cô không thể không nghĩ nhiều.
Vương Hữu Thuận xách theo rương gỗ, ông ta không về nhà trái lại quan sát bốn phía, lướt qua cửa nhà đi tới một con đường nhỏ.
Lục Thanh Nghiên không đi theo ngay, với mức độ cảnh giác của Vương Hữu Thuận, cô theo sát quá chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Khoảng mấy phút sau, Lục Thanh Nghiên nhảy từ trên cây xuống, đuổi theo phương hướng Vương HỮU Thuần rời đi. Vương Hữu Thuận vừa đi, còn vừa nhìn phía sau.
Lục Thanh Nghiên không thể không tập trung tỉnh thần 100%, thường tiến vào không gian.
Vương Hữu Thuận này cảnh giác hơn bất cứ người nào cô gặp, mức độ khôn khéo không thua kém gì Trịnh Lão Căn.
Lục Thanh Nghiên không quen thuộc đại đội Tây Loan, đi sau Vương Hữu Thuận một đoạn xa, cũng không dám đuổi theo quá gần.
Mười mấy phút sau, Vương Hữu Thuận đi lên một ngọn núi.
Lục Thanh Nghiên ở phía xa nhìn, tầm mắt nhìn núi cao ông ta leo lên.
Núi cao tầng tầng lớp lớp, kéo dài giống như vây quanh toàn bộ đại đội Tây Loan, hình dạng thực sự có mấy phần giống rồng bay lên.
Sáng sớm Long Sơn còn có sương bao phủ, Lục Thanh Nghiên không dám tới gần Long Sơn trước tiên.
Một là cô không quen thuộc Long Sơn, hai là Vương Hữu Thuận là người khôn khéo như vậy, nếu cô đi theo bước chân của ông ta, đợi ông ta đi ra, rất dễ phát hiện không thích hợp.
Khi đang suy nghĩ nên làm thế nào, vậy mà Vương Hữu Thuận đi ra khỏi Long Sơn, rương gỗ trong tay biến mất không thấy.
Lục Thanh Nghiên vội vàng trốn vào không gian, đợi ông ta rời đi cô mới dám đi ra.