"Đồ nhà cô tôi sẽ trả lại hết cho cô, đừng giết tôi."
Hồ Vĩ xoay người, gian nan muốn chạy trốn, nhưng mà anh ta uống thuốc cho nên cả người không có chút sức lực nào, chỉ có thể tùy ý Lục Thanh Nghiên bài bố.
"Anh chôn nhà tôi ở đâu?"
Lục Thanh Nghiên âm trầm mở miệng, tới gần anh ta.
Đôi mắt của Hồ Vĩ lóe sáng, không nhịn được nhìn mấy ngôi mộ bên phía phải cô.
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ, nắm lấy áo Hồ Vĩ kéo anh ta đến chỗ mấy ngôi mộ kia.
"Đừng mà, đừng mà!"
Gương mặt Hồ Vĩ trắng bệch, bị bắt quỳ trên đất cả người run lẩy bẩy.
Lục Thanh Nghiên đứng phía sau anh ta, chống gậy bóng chày lên sau lưng anh ta.
"Dập đầu, dùng sức dập đầu."
Cô không làm được gì, chỉ có thể khiến Hồ Vĩ dập đầu với cả nhà địa chủ Hạ từng bị anh ta hại chết.
Hồ Vĩ cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, dốc hết toàn lực đứng dậy chuẩn bị chạy trốn.
Lục Thanh Nghiên giơ gậy đánh mạnh vào đùi phải của anh ta.
Hồ Vĩ lảo đảo một cái, phát ra tiếng kêu rên đau đớn, ngã mạnh xuống đất.
Ngoài bìa rừng có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hồ Vĩ, nghiêng đầu nhìn qua.
"Hình như là âm thanh bên mấy ngôi mộ, sao tôi nghe thấy giống giọng Hồ Vĩ vậy nhỉ?"
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Loại người này chết đi càng tốt, chúng ta đi mau đi."
Hai bóng dáng nhanh chóng rời đi, trong lòng ước gì "quỷ" ở bãi tha ma này chơi chết Hồ Vĩ mới tốt, loại người gây tai họa này giữ lại cũng vô dụng.
Hồ Vĩ không biết bởi vì mình làm người không phúc hậu, bỏ lỡ cơ hội có người cứu mình. "Anh cho rằng anh chạy trốn được sao?"
Lục Thanh Nghiên từ trên cao nhìn xuống Hồ Vĩ kêu rên xin tha.
Hồ Vĩ che chân bị đánh gãy của mình, đau đến mức anh ta lăn lộn trên đất.
"Hạ Tình, cô tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, lúc trước không nên bắt nạt cô, không nên thương tổn người Hạ gia."
Hồ Vĩ đau đến mức cả người đều là mồ hôi, miệng không ngừng xin tha.
Anh ta không nghĩ tới "Hạ Tình" biến thành quỷ sẽ tàn nhẫn như vậy, nhớ tới trước đây cô ấy còn là cô gái đơn thuần thiện lương.
"Loại người như anh cũng biết sai sao? Nếu anh biết, sao còn có thể đi gây tai họa cho cô gái khác?"
Nghĩ tới Điền Điền mười hai mười ba tuổi, Lục Thanh Nghiên giận sôi máu.
Hồ Vĩ kinh hãi, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
"Chuyện này mà cô cũng biết ư?"
Nếu sớm biết Hạ Tình biến thành quỷ sẽ lợi hại như vậy, anh ta đã thu liễm một chút.
Anh ta cũng là quá hồ đồ, vậy mà luôn hoạt động ở địa bàn của Hạ Tình.
Trước đây không xảy ra chuyện gì, vì sao bây giờ lại xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ Hạ Tình đang bênh vực kẻ yếu thay cô bé kia sao?
"Tôi đảm bảo, sau này không bao giờ đi trêu chọc người khác nữa, tôi sẽ an phận."
Hồ Vĩ quỳ một chân trên đất, dùng sức dập đầu xin tha.
"Đã muộn rồi."
Không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta nữa, Lục Thanh Nghiên lại giơ gậy bóng chày lên lần nữa.
Tiếng kêu rên vang vọng đại đội Ngũ Tinh, trêu chọc người làm việc ở ngoài ruộng ngồi dậy nhìn qua.
"Có phải bên kia là bãi tha ma hay không?"
"Sao tôi nghe thấy giọng Hồ Vĩ vậy nhỉ?"
"Đi, chúng ta đi xem." Một đám người chạy tới, nhưng không dám tới gần nấm mồ, dù sao nơi đó đều là người chết.
Tuy lúc này đang đả kích phong kiến mê tín, nhưng mà niên đại này vẫn có rất nhiều thôn dân tin tưởng có quỷ.
Một người cả người đầy máu bò từ trong rừng cây ra, hai chân bị đánh gãy, bàn tay từng đẩy ngã bà Tống bị phế bỏ, yết hầu bị hạ độc mất tiếng.
Nhìn thấy người bò trên đất, người tò mò chạy tới đều bị dọa sợ tới mức kinh hãi hét lên.
"Là Hồ Vĩ ư?"
Nhìn ra người máu tươi đầm đìa là Hồ Vĩ kiêu ngạo trong đại đội Ngũ Tinh đã lâu, mọi người đều không dám tin.
"Hóa ra thực sự là Hồ Vĩ đã xảy ra chuyện?"
Một thôn dân vừa rồi đi ngang qua rừng cây, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết bên trong kìm nén vui sướng.
"Chắc chắn là bị quỷ trong mộ chui ra thu thập."
Một thím hạ giọng, người còn lại đều gật đầu phụ họa.
"Đừng nói về từ đó, cẩn thận bị bắt đấy."
"Biết rồi, dù sao Hồ Vĩ bị trừng phạt đúng tội, không biết là người nào làm chuyện tốt này?"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tiêu Tiêu chen lấn trong đám người, nhìn thấy Hồ Vĩ xảy ra chuyện thì vui vẻ chạy về nhà.
"Bà nội."
Tiêu Tiêu hưng phấn chạy vào nhà, nhào vào trong lòng bà Tống.