"Chị nhất định là chị tiên nữ, nếu không sao cho chúng em nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn cho bọn em tiền nữa."
Một đứa bé kiên định cho rằng Lục Thanh Nghiên chính là tiên nữ, cho dù Lục Thanh Nghiên phủ nhận, vẫn nhận định cô là tiên nữ.
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, kiểm tra tình hình của Tiểu Nha, xác định cô bé không sao mới thả lỏng.
"Người..."
Bà Tống chần chừ không biết nên nói gì, vậy mà dùng kính ngữ đối với Lục Thanh Nghiên. "Bà à, bà gọi cháu Thanh Nghiên được rồi, cháu cũng là người thường mà thôi."
Lục Thanh Nghiên suýt nữa bị bà Tống dọa sợ, nếu biết bọn họ coi cô là tiên nữ, lúc trước cô đã không làm thần bí như vậy.
Cô vốn không muốn dây dưa với bọn họ, cảm thấy tốt bụng giúp đỡ xong, cũng có thể khiến mình cảm thấy an tâm.
Không nghĩ tới hôm nay vô tình muốn đến xem, lại vì hỏa hoạn khiến mọi người thấy được cô.
"Thanh Nghiên..."
Giọng nói của bà Tống nghẹn ngào, không biết nên mở miệng từ đâu.
Bà ấy cảm ơn Lục Thanh Nghiên cho bọn họ một cái nhà, nhưng hiện giờ nhà không còn, nên không biết nên ăn nói thế nào với Lục Thanh Nghiên.
"Bà à, bà đừng tự trách."
Nhìn ra được tự trách trong mắt bà Tống, Lục Thanh Nghiên vội vàng an ủi.
"Chị, nhà của chúng em không còn nữa."
Điền Điền nhìn về phía căn nhà bị đốt, khóc to nói.
Điền Điền vừa khóc, mấy đứa bé nhỏ hơn cũng khóc theo.
Đối với bọn họ mà nói, nhà tranh không chỉ là nơi đặt chân, càng là nhà bọn họ.
Bà Tống không nói chuyện, đứng ở một bên gạt lệ.
"Yên tâm đi, không sao đâu, cháy rụi thì xây lại."
"Có có tiền chị cho bọn em nữa, rất nhiều rất nhiều tiền."
Nghĩ tới nhiều đồ như vậy đều bị đốt sạch, đám Điền Điền cảm thấy trời như sắp sập xuống.
"Tiền không bị cháy, chị lấy ra rồi."
Lục Thanh Nghiên xem xét đồ cho vào không gian, phát hiện 495 tệ cất giấu dưới gối đầu, cùng với ít phiếu định mức.
Lúc trước cô để lại 500 tệ, qua đi lâu như vậy vậy mà bọn họ chỉ tiêu 5 tệ và mấy phiếu định mức. Điền Điền Tiêu Tiêu kinh ngạc vui mừng trợn to mắt, bà Tống ở bên cạnh chắp tay trước ngực, cười hạnh phúc.
"Thật, mọi người mau nhìn xem."
Lục Thanh Nghiên lấy tiền trong không gian ra, đưa cho bà Tống.
Bà Tống nhất thời không dám nhận: "Cháu cất số tiền này đi, bọn bà không thể dùng tiền của cháu được."
Dùng hết 5 tệ, còn là ngày Tiểu Nha đến bệnh viện nên cần tiêu, ngày thường bà Tống không dám tiêu số tiền này.
"Bà à, bà nhận lấy số tiền này đi, coi như là cháu cho mấy đứa bé."
Lục Thanh Nghiên để tiền vào trong tay bà Tống, cố gắng bắt bà ấy nhận lấy.
Bà Tống cúi đầu nhìn tiền trong tay, nghiêng đầu lau nước mắt.
"Số tiền này..."
"Bà à, cháu sẽ không lấy lại số tiền này, bà cất đi đi, nhỡ đâu có việc gì cần dùng thì lấy ra tiêu."
Lục Thanh Nghiên thở dài trong lòng.
Chỉ có người lúc này là thuần phác, cô muốn làm chút chuyện tốt, sao gian nan như vậy?
Tiền tài bất nghĩa ở trong không gian, cô còn chưa có cơ hội tiêu đi.
Lúc này mới có 500 tệ đã gian nan như vậy, sau này phải làm thế nào đây?
"Điền Điền, Tiêu Tiêu, các cháu cảm ơn chị đi, nhớ kỹ ân tình của chị đối với các cháu, sau này còn trả lại."