Chu Cảnh Diên gật đầu, xách theo túi hành lý: "Tôi không ở nhà, làm phiền hai người chăm sóc cô ấy nhiều hơn."
"Anh yên tâm, cứ giao cho em."
Thẩm Lâm vỗ ngực, hứa hẹn với anh.
"Anh Cảnh Diên, anh yên tâm đi."
Thẩm Nguyệt giống với Thẩm Lâm, dùng sức gật đầu.
Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh không nói chuyện, quay đầu đi, không cho người ta nhìn ra được cô không nỡ.
Bốn người đi tới cửa thôn, dọc đường đi gặp không ít thôn dân.
"Cảnh Diên sắp đi đâu thế?"
Một thím dừng bước tò mò hỏi.
"Anh ấy đi làm ạ."
Nơi Chu Cảnh Diên sắp tới không thể bị người ngoài biết, Lục Thanh Nghiên tìm bừa một cái cớ.
"Tìm được công việc trong thành phố ư?"
Thím này lộ ra tươi cười kinh ngạc vui mừng, miệng không ngừng chúc phúc hai người.
"Đúng vậy ạ."
Lục Thanh Nghiên cười, tạm biệt với thím này.
Dưới cây đại thụ ở cửa thôn, Chu Cảnh Diên ngăn cản Lục Thanh Nghiên tiễn mình.
"Chăm sóc bản thân thật tốt, anh không ở nhà phải ăn cơm đúng giờ, đừng xuống ruộng làm việc " Chu Cảnh Diên dặn dò, Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu.
Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt cách hai người rất xa, sợ quấy rầy tới bọn họ.
"Em biết rồi, anh cũng thế, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhẹ giọng mở miệng: "Chu Cảnh Diên, em ở nhà đợi anh."
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên hơi tối tăm, không kìm nén được tình cảm ngẩng đầu thản nhiên nhìn về phía Thẩm Lâm.
Sau lưng Thẩm Lâm bất chợt lạnh lẽo, kéo Thẩm Nguyệt thức thời tránh đi.
Đợi hai người rời đi, cuối cùng anh không khống chế được bản thân, ôm lấy Lục Thanh Nghiên cúi người hôn cô.
Nụ hôn của anh rất sâu, như muốn nói ra hết tất cả tình cảm.
Lục Thanh Nghiên thừa nhận, mãi đến khi hơi thở dồn dập hai người mới tách ra.
"Đợi anh trở lại."
Nhìn cô một lúc rất lâu, lúc này Chu Cảnh Diên mới khàn giọng nói.
"Được"
Chóp mũi của Lục Thanh Nghiên hơi chua xót, dùng sức gật đầu, không nói chuyện nữa.
"Chị dâu, chị trở về đi, em tiễn anh Diên rời đi."
Thẩm Lâm đẩy xe đạp đi tới, nói với Lục Thanh Nghiên.
Chu Cảnh Diên ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn về phía cô.
Cuối cùng nước mắt không nhịn được chảy ra, Lục Thanh Nghiên muốn đuổi theo, liều mạng đè nén xuống mới đứng yên tại chỗ.
"Chu Cảnh Diên, nhất định phải bình an trở về."
Vẫy tay với bóng dáng đi xa, giọng nói của Lục Thanh Nghiên nghẹn ngào.
Hai tay của Chu Cảnh Diên nắm chặt, gân xanh nhô lên, ném túi hành lý trong tay chạy về phía Lục Thanh Nghiên.
Thẩm Lâm haizz một tiếng, đứng tại chỗ.
Thấy bóng dáng cao lớn chạy về phía mình, Lục Thanh Nghiên giống như không khống chế được, cũng chạy về phía anh. tiếng, cứ im lặng như thế.
"Đi đi, lại không đến có khả năng người ta không đợi anh."
Lúc này Lục Thanh Nghiên chủ động buông ra, nâng gương mặt chứa nước mắt cười vỗ cánh tay anh.
"Đừng khóc!"
Chu Cảnh Diên vươn tay lau nước mắt ở khóe mắt Lục Thanh Nghiên, khàn giọng nói.
"Em không khóc, đi đi, đừng quay đầu lại."
Cô sợ, sợ sẽ nhìn thấy anh quay đầu lại, hối hận anh rời đi.
Chu Cảnh Diên đứng tại chỗ, rất lâu sau mới xoay người rời đi.
Trong bước chân trầm ổn của anh lộ ra không nỡ, Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ nhìn anh rời đi.
Lần này anh không quay đầu lại, chân chính rời đi.
Xe đạp càng đi càng xa, mãi đến khi cô không nhìn thấy.
"Thanh Nghiên, nếu luyến tiếc, vì sao cô lại để anh Diên rời đi?"
Thẩm Nguyệt tiến lên trước, có chút khó hiểu.
"Bởi vì anh ấy thuộc về vùng trời càng rộng lớn hơn."
Đương nhiên là Lục Thanh Nghiên hi vọng Chu Cảnh Diên vẫn luôn ở bên cạnh mình, nhưng cô càng hi vọng anh có thể tìm được việc mà mình muốn làm.
Cô không thể ích kỷ giữ anh ở lại bên cạnh mình.
Thẩm Nguyệt gật đầu tán thành, Chu Cảnh Diên lợi hại cỡ nào Thẩm Nguyệt cũng là một trong những người biết rõ.
Anh có thể dẫn dắt Thẩm Lâm làm nhiều chuyện như vậy, dựa vào mấy chuyện này có thể nhìn ra được năng lực của anh.
"Đi thôi, đi trở về."
Lục Thanh Nghiên không nghĩ nhiều nữa, nỗ lực ổn định tâm trạng.