Khác với thái độ lạnh nhạt khi đối diện với Ngưu Lan Hoa, khi Lục Thanh Nghiên đối mặt với Trương Quế Hương trên mặt còn có ý cười. "Thím Quế chúc mừng cháu trước."
Nói chuyện phiếm với Trương Quế Hương xong, Lục Thanh Nghiên đẩy xe đạp về nhà.
Ngưu Lan Hoa ở phía sau nhổ nước bọt: "Kiêu ngạo cái gì, cho rằng bà đây hiếm lạ lắm ấy."
Trần Ni không rên một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
"Tiểu Ni, mẹ cũng muốn một chiếc xe đạp, con nói cho thần tiên cho nhà chúng ta một chiếc đi?"
Vẻ mặt Ngưu Lan Hoa lấy lòng, đưa hạt dưa cho Trần Ni.
Trần Ni đẩy tay bà ta ra, ghét bỏ nói: "Con rất mệt, ngày khác lại nói."
Gần đây cô ta tiêu hao quá nhiều, tuổi thọ thì không có tiến triển gì mấy, còn dư lại 20 năm, đâu dám tùy ý tiêu.
Bên Liễu Siêu đã mắc mưu, cô ta đang đợi xem kịch vui.
Tất cả những người đắc tội cô ta đừng mơ có kết cục tốt, khai đao với Từ Ngọc Mai trước đã.
Lục Thanh Nghiên đẩy xe vào trong sân, xách theo đồ vào nhà chính.
Mấy phút sau, Thẩm Nguyệt dẫn theo Thẩm Lượng đi tới, tay còn cầm giỏ tre.
"Thanh Nghiên, tôi tới rồi."
"Chị Thanh Nghiên."
Hai chị em đi vào nhà chính, ánh mắt nhìn về phía bàn gỗ, thấy phía trên đặt một đống đồ.
"Mua nhiều đồ như vậy à?"
Thẩm Nguyệt kinh ngạc mở miệng, Thẩm Lượng không dám nhìn nhiều, an tĩnh đứng một bên.
"Chỉ mua mấy thứ cần dùng cho kết hôn thôi."
Lục Thanh Nghiên bảo hai người ngồi xuống, thấy Thẩm Nguyệt xách rổ trong tay: "Sao cô còn mang theo rổ tới?"
Thẩm Nguyệt giơ rổ trong tay lên: "Đây là nho dại tôi hái được trong núi, hương vị không tệ lắm, mang tới cho cô nếm thử xem."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy rổ: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa nói cảm ơn đâu!"