Giọng nói hung ác nham hiểm tràn ngập lệ khí của Chu Cảnh Diên vang lên, giống y như muốn giết người.
Bạch Đào đâu còn dám có tâm tư khác, lảo đảo chạy đi.
Lục Thanh Nghiên nhìn cô ta biến mất, thở dài một hơi trong lòng.
Loại người có sức chiến đấu như vậy, sao lại nghĩ tới chuyện đoạt đối tượng của người ta?
"Nghiên Nghiên, em đã thấy được ư?"
Phía sau truyền tới giọng nói khàn khàn của Chu Cảnh Diên.
Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía anh: "Nhìn thấy cái gì?"
"Chuyện anh mới làm."
Vừa rồi Chu Cảnh Diên thực sự có xúc động muốn bóp chết Bạch Đào, nếu không phải nhìn thấy Lục Thanh Nghiên đứng ở đầu hẻm, anh đã không buông tay.
"Chu Cảnh Diên, sau này không được xúc động như vậy, trong lòng anh phải nghĩ tới em chứ."
Lục Thanh Nghiên tiến lên mấy bước, tới gần anh, nâng tay lên đặt trên ngực anh.
Cô thực sự thấy được, cũng thấy rõ sát ý trong mắt Chu Cảnh Diên.
Cô biết Chu Cảnh Diên không bình thản như ở mặt ngoài, ngầm có một ít hắc ám người khác không biết.
Cô biết rất rõ, có thể là khi còn nhỏ gặp phải cảnh ngộ như vậy mới tạo thành bóng ma trong lòng anh, mới khiến tính cách của anh có khiếm khuyết lớn như vậy.
Cô không sợ, trái lại đau lòng Chu Cảnh Diên như vậy.