Lục Thanh Nghiên mỉm cười nói: "Đời này em chưa từng gặp người có thể lấy tiền đập em, cô ta là người đầu tiên, đáng tiếc không đủ tiền."
20 tệ đã không biết xấu hổ tống cổ cô ư?
Bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải thời đại không cho phép, cô đã lấy hơn 3 vạn tệ trong không gian ra đập cô ta.
Bạch Đào trở lại vị trí của mình, sau khi ngồi xuống thì không nói một lời.
Mấy thanh niên trí thức nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, lén cười nhạo.
"Xem ra người nào đó thất bại rồi, người ta đã có đối tượng còn không biết xấu hổ dán vào, đúng là đồ không biết xấu hổ."
"Không biết xấu hổ, cho rằng gia cảnh tốt một chút, là có thể làm ra loại chuyện dơ bẩn như thế."
Lời nói càng thêm chói tai khiến Bạch Đào xấu hổ đến mức nước mắt chảy ra, cúi đầu nhỏ giọng nức nở.
"Được rồi, ít nói mấy câu đi."
Thanh niên trí thức cũ Trương Chí Viễn nói một câu, không an ủi Bạch Đào giống như trước đây nữa.
Bạch Đào ấm ức muốn chết, thấy không có ai an ủi mình, cô ta không có bậc thang lập tức đứng dậy chạy đi.
Mấy thanh niên trí thức nam muốn đuổi theo, bị mấy thanh niên trí thức nữ cản lại.
"Đuổi theo làm gì, với tính cách của cô ta chắc chắn không chạy xa, chỉ chạy quanh đây thôi."
Bạch Đào làm loại chuyện này không phải lần một lần hai, mọi người khâng muốn chiều cô †a nữa. Đám thanh niên trí thức bất đắc dĩ từ bỏ, bắt đầu ăn cơm.