Lý Hồng Hà giật mình: "Chị đã nói hai người chắc chắn có hiểu lầm mà, làm gì có người đàn ông nào có người vợ xinh đẹp như vậy ở trước mắt mà lại chọn làm hòa thượng chứ? Hiện tại nói rõ là tốt rồi, sau này sống vui vẻ với nhau là được."
"Hôm nay anh ấy phải về quê, còn đưa hai người con trai và mẹ chồng của em lên đây." Cố Lệ cười nói.
"Vậy cũng không tệ, chỉ có điều sau này em với mẹ chồng sống chung với nhau, chị sợ ít nhiều gì cũng có chút tranh cãi, em phải chuẩn bị tâm lý trước."
Cố Lệ thấp giọng nói: "Hôm nay Văn Hồng trở về, em đã nói với anh ấy mang chút lương thực từ quê về đây, chị Hồng Hà chị có muốn không? Đến lúc đó em chia cho chị một nửa."
Lý Hồng Hà lập tức gật đầu: "Muốn chứ, muốn chứ, em lấy bao nhiêu thì cho chị một ít là được!" Chuyện khác còn ngại chứ sao có thể ngại lương thực?
"Cứ vậy đi, đến khi nào có em sẽ đến nói với chị."
Hàn Văn Hồng đã chạy một chiếc xe vận tải về quê.
Ở quê đối với chuyện anh chạy xe vận tải về đây cũng đã quen, bởi vì anh đã chạy về rất nhiều lần.
"Văn Hồng đã về rồi sao?" Tất cả đều chào hỏi Hàn Văn Hồng, người con út của ông cụ Hàn là niềm kiêu ngạo trong đội, bởi vì trong đội sản xuất chỉ có mỗi mình anh có thể đi ra thành làm việc.
Hàn Văn Hồng cũng rất lễ phép, đều chào hỏi mọi người.
Hàn Đại Bảo đang chơi ở bên ngoài, nhưng mấy bạn nhỏ của thằng bé chạy đến nói với thằng bé: "Đại Bảo, Đại Bảo, cha của cậu lái xe trở về kìa!!"
Hàn Đại Bảo vừa nghe lời này, không nói hai lời đã vội nhặt cái giỏ rơm trên mặt đất chạy về, bên trong giỏ rơm còn có vài con giun đất, đây chính là thu hoạch hôm nay của thằng bé.
Lẽ ra khi thời gian còn sớm, cậu bé vẫn có thể tiếp tục đào giun, nhưng chẳng phải cha của thằng bé đã trở về rồi sao!
Mấy người bạn nhỏ khác cũng không đào giun nữa, tất cả đều chạy về cùng với thằng bé, quả nhiên đã nhìn thấy chiếc xe tải lớn dừng trước cửa, thật sự khiến tụi nhỏ hâm mộ thằng bé vô cùng.
Cha của Đại Bảo thật giỏi, có thể chạy chiếc xe lớn như vậy!
Vì sao bọn họ không phải là con của cha Đại Bảo chứ? Nhưng bọn họ cũng muốn làm con của cha mình!
Hàn Văn Hồng đang ở nhà uống nước, đã nhìn thấy đứa con trai lớn chạy về.
Hàn Đại Bảo vui mừng nhìn cha mình, gọi một tiếng: "Cha?!"
Hàn Đại Bảo được cha mình bế một lúc, rất hài lòng cũng rất thỏa mãn mới xuống dưới nói: "Cha, mẹ không về cùng với cha sao?"
"Mẹ con còn phải đi làm, không có thời gian đến đây, nên chỉ có mỗi cha chạy xe trở về."
Hàn Đại Bảo lập tức thở dài: "Con nhớ mẹ."
"Hôm nay trở về với cha, chẳng phải con đã có thể gặp mẹ con rồi sao? "Hàn Văn Hồng cười nói.
Nghe vậy hai mắt của Hàn Đại Bảo đã bừng sáng, lời của anh nói là thật, sau đó mắt của thằng bé nhìn về phía quần áo của cha mình: "Cha, bùn trên chân của con đã dính lên người cha rồi."
"Vậy con lau cho cha đi." Hàn Văn Hồng nói.
Hàn Đại Bảo liền vội vàng đi lấy khăn lau bùn cho cha, còn múc nước rửa sạch chân cho mình, xong xuôi Hàn Văn Hồng ôm lấy con trai, sau đó ngồi lên xe.
Xe chưa chạy anh chỉ đặt con lên xe trước, nhưng cho dù như vậy Hàn Đại Bảo cũng rất thích thú, mấy đứa nhỏ khác đều nhìn thằng nhóc mà thèm muốn!
Lúc này bà Hàn cũng đã nghe tin con trai út trở về, bà dẫn Nhị Bảo vội vàng về, vừa rồi bà Hàn dẫn Nhị Bảo đi nhổ cỏ, công việc này cũng có thể kiếm thêm chút công điểm.
Ngày thường đều là bà Hàn đi nhổ cỏ, Nhị Bảo thì ngồi chơi ở bên cạnh.
Nhìn thấy con trai út, bà Hàn đang cõng Nhị Bảo trên lưng vui mừng: "Thằng bảy, con về từ khi nào vậy? Đã ăn cơm chưa?"