Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Chương 24: Mẹ Đẻ



Đồng nghiệp ngồi cùng xe với anh cười: "Sao đang yên lành tự nhiên hắt xì vậy, chẳng lẽ vợ của anh ở nhà đang nhớ anh?"

Mặt Hàn Văn Hồng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại đang cười giễu, vợ của anh nghĩ đến anh? Làm gì có chuyện đó, anh có chết bên ngoài thì vợ của anh cũng không rơi được một giọt nước mắt, chỉ biết vội vàng lấy tiền bồi thường.

"Sao anh lại có biểu cảm như thế này, vợ của anh xinh đẹp như vậy, anh phải biết trân quý, tôi nói anh nghe chúng ta làm công việc này thì phải cố gắng đối xử tốt với vợ, nếu không sẽ bị đàn ông bên ngoài dụ dỗ, như vậy thì nguy hiểm lắm!" Anh ta nói.

Dù sao một tháng mới về nhà được hai ba ngày, sao có thể đủ chứ!

Chuyện này rất dễ xảy ra, nhất là với người vợ xinh đẹp của đồng nghiệp này, đó là sự thật, cô ở trong nhà một mình con cũng không ở cạnh, khi đi ra ngoài người ta đều nghĩ cô là con gái mới lớn chưa chồng.

Hàn Văn Hồng không nói gì.

Anh làm sao không muốn có một cuộc sống tốt? Nhưng mà cô không thích anh, cũng không muốn dính dáng gì đến anh, vậy anh phải làm sao bây giờ, vẫn gắng gượng sao?

Đi được hơn nửa đường Hàn Văn Hồng đã dừng xe, lấy ra một túi vải.

"Chia ra trước đi." Hàn Văn Hồng nói.

Đồng nghiệp của anh gật đầu, đây là chút lời bọn họ kiếm thêm, cũng không nhiều, hai người chia bằng nhau, mỗi người đều được hơn hai mươi đồng.

Thế nhưng hai mươi đồng này cũng đã gần bằng một tháng tiền lương của người ta, cũng không hề ít.



Hàn Văn Hồng cất tiền, cùng người kia đến tỉnh thành để dỡ hàng, sau đó tìm một chút thời gian, anh sẽ đến cửa hàng mua sắm ở đây để mua một chút đồ, rồi gửi số tiền còn lại vào trong sổ tiết kiệm của mình.

Đúng là anh có tiền riêng, tiền lương đều giao hết cho vợ, nhưng số tiền riêng này là anh để dành phòng ngừa. Trong lòng vợ chỉ có nhà mẹ ruột, anh biết cô đã đưa cho nhà mẹ ruột không ít tiền, nhưng vì nghĩ đến con nên cho đến bây giờ anh chưa nói câu nào.

Tiền lương có thể giao hết, nhưng anh phải giữ số tiền mà mình kiếm thêm được này, nếu không thật sự gặp chuyện thì cũng không biết trông chờ vào ai.

Anh đã tiết kiệm được một số tiền trong mấy năm qua, có số tiền này, trong lòng anh cũng yên tâm hơn một chút.

Dừng lại ở tỉnh thành bên này mấy ngày, Hàn Văn Hồng cùng đồng nghiệp của mình lái một xe đầy hàng hóa trở về.

Vào lúc anh lái xe quay về thị trấn, Cố Lệ lo chuyện nhà ở nhà họ Cố, cô mang về nửa con gà nướng.

Bởi vì nửa con gà nướng này, mà thái độ của mẹ cô đối với cô vô cùng tốt.

Cố Lệ nhìn sắc mặt nịnh bợ của mẹ, cùng với khuôn mặt hiền lành của đời trước quả thật giống như hai người, cô hít một hơi thật sâu.

"Lệ Lệ à, trong ba đứa chị em con là đứa hiếu thảo nhất, chị cả của con thì không có chút hi vọng gì, keo kiệt bủn xỉn, em gái của con cũng vậy, còn chưa lập gia đình mà tiền lương mỗi tháng đều giấu đi một nửa, lập gia đình rồi không biết còn thế nào? Mẹ cũng không muốn nhắc đến hai đứa đó nữa, cũng chỉ có con rộng rãi, không tiếc tiền mua gà về cho em trai của con ăn, không uổng công mẹ thương con nhất!" Mẹ Cố nắm lấy tay cô, nói những lời ấm áp.

Cha Cố không có ở nhà, ông ấy đang đi làm, nhưng nếu ông ấy ở nhà có lẽ vẻ mặt cũng giống như vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.