Nhìn đám củ cải nhỏ ngơ ngác nhìn nhau, Liễu Tố Tố bật cười: "Chính là vì kết băng rồi mới dễ bắt, chúng ta đi câu thôi."
Cá dưới sông thật ra không dễ bắt, lần trước Liễu Tố Tố bắt cá thành công vẫn là nhờ Lữ Linh Chi cầm lưới qua mới bắt được.
Sau khi xây đập chứa nước, mọi người cũng không tự mình đi bắt cá nữa, dù sao thì mua cá cũng không cần phiếu, mà giá cả cũng không khác Cung Tiêu Xã lắm.
Nhưng bởi vì năm nay một năm rồi chưa có mưa, mọi người sợ không có gì ăn nên số lần đi mua cá cũng tăng lên, hiện tại cá trong đập nước không còn nhiều lắm, Triệu chính ủy sợ cá bị ăn hết sạch, chỉ có thể quyết định mùa đông này không bán cá nữa.
Ngày thường còn chưa tính, nhưng đến lúc ăn tết, cá chắc chắn là không thể thiếu. Tuy trong nhà có hai con lợn, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, sang năm lợn sẽ nuôi không nổi, ăn thịt cũng phải thật tiết kiệm. Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, định dẫn mấy đứa nhóc ra sông câu cá trên băng xem sao.
Hôm nay đã là ngày 27, trừ mấy người Hàn Liệt vẫn phải theo lẽ thường tiến hành huấn luyện bên ngoài, thì Bộ quân vụ đều đã cho nghỉ, thời tiết lạnh lẽo, công việc phải làm không nhiều lắm, ở trong nhà cũng chỉ nhàn rỗi, còn không bằng ra ngoài nghĩ cách kiếm thịt trở về.
Mấy đứa nhỏ chưa câu cá trên băng bao giờ, nhưng bọn nó biết nương là lợi hại nhất, nương đã nói được chắc chắn là được, tưởng tượng đến thịt cá thơm ngon ngào ngạt, một đám nhóc lập tức hứng thú bừng bừng, chủ động đeo bao tay, chờ mong hỏi: "Nương, chúng ta mau đi thôi!"
"Nương đi lấy ít đồ, các con qua gọi bác Lữ và dì Trần đi."
Câu trên băng nói là dễ dàng, nhưng trời lạnh thế này cần chuẩn bị khá nhiều đồ, câu được cá mà để bản thân bị cảm thì lỗ to.
Liễu Tố Tố dùng vải che vườn rau cải buộc thành một lều nhỏ, bên dưới lót thêm đệm, lại mang túi chườm nóng trong nhà ra, vải che mưa ngăn gió lạnh, túi chườm nóng ôm vào trong lòng đặc biệt ấm áp, cứ như vậy một chút cũng không lạnh.
Chờ cô làm xong, Trần Nam và Lữ Linh Chi đi xung quanh vài vòng, tấm tắc bảo lạ: "Như vậy đúng không không tệ, ở bên trong ấm áp hơn nhiều."
Ban đầu Liễu Tố Tố nói biện pháp này hai người họ còn không tin, giờ làm xong rồi mới thấy có hiệu quả.
"Nhưng mà câu cá phải luôn ở bên cạnh nhìn mà, ở bên trong rồi làm sao canh được cá?" Trần Nam hỏi.
"Chúng ta đập hố băng bên cạnh lều là được." Liễu Tố Tố vừa nói vừa làm mẫu.
Nhiệt độ thấp, tầng băng cũng đủ dày, đập luôn một cái hố bên ngoài lều, kéo dây câu dài ra, trông chừng bên trong lều liền không thành vấn đề.
Chuyện trông cá cắn câu này không cần Liễu Tố Tố ra tay, trong nhà nhiều nhóc con muốn ăn cá như vậy, không cần cô sai bảo, một đám đã xung phong đi trông cá.
"Nương, con trước! Con nhỏ nhất, muốn làm nhiều việc nhất!" Hàn Trình siêu lớn tiếng nói.
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười nhìn nó, ngày thường cũng không thấy nó chăm chỉ thế này, "Ừ, vậy từ nhỏ đến lớn, mỗi đứa nửa giờ, nếu có cá cắn câu thì kêu anh cả biết không?"
Tiểu Lộ biết câu cá, trong nhà chỉ có một cái cần câu, nếu để mấy đứa Hàn Trình làm hỏng thì đúng là mất cả chì lẫn chài, cho nên loại việc thế này giao cho nó làm là yên tâm nhất.
Tiểu Lộ vội vàng gật gật đầu: "Nương yên tâm, con nhất định sẽ trông thật nghiêm túc."
"Ừ, mau vào trong đi, đừng chạy ra ngoài." Liễu Tố Tố đưa đồng hồ cho Tiểu Lộ giữ, lại qua giúp hai người Lữ Linh Chi dựng lều, sau khi làm xong tất cả mới dẫn Hàn Cẩm đến đập chứa nước một chuyến.
Vừa đi tới nơi liền thấy sĩ quan hậu cần chờ ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay về phía cô: "Tiểu Liễu mau tới đây!"
Sĩ quan hậu cần móc kẹo từ trong túi ra, cười tủm tỉm đưa cho nó. Hàn Cẩm không nhận ngay, mà nhìn Liễu Tố Tố một cái, thấy nương gật đầu mới cầm kẹo cất vào túi: "Cháu cảm ơn ông Triệu ạ."
Sĩ quan hậu cần nhìn nó mà cảm thán.
Hàn Cẩm là con liệt sĩ, thời điểm Hàn Liệt nhận nuôi nó, ông cũng phá lệ quan tâm, bởi vậy cũng rất rõ ràng mấy năm nay Hàn Cẩm thay đổi nhiều thế nào.
Khó trách lúc trước Chung sư trưởng nói Tiểu Liễu đặc biệt biết nuôi dưỡng con cái, nếu không phải cô làm việc ở Bộ quân vụ càng ngày càng tốt, để cô đến trường học làm giáo viên phỏng chừng có thể bồi dưỡng ra không ít nhân tài.
Sĩ quan hậu cần phục hồi tinh thần, cười cười nói: "Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta ở phía trước."
Lần này Liễu Tố Tố đến là để giải quyết vấn đề tôm hùm đất.
Sau khi đập chứa nước xây xong, ban đầu do chưa thích ứng được hoàn cảnh sống, tốc độ sinh sản của lũ tôm không tốt lắm, nhưng theo thời gian dần trôi, số lượng tôm ngày càng tăng.
Chỉ có điều không có quá nhiều người hứng thú với thứ này, không chỉ là vì bên này ít khi nhìn thấy tôm, mà còn là vì lũ tôm này ít thịt, hơn nữa chúng nó còn mang theo mùi bùn tanh, nếu không biết phương pháp xử lý, tùy tiện nấu thật đúng là không ngon.
Sau khi Chung sư trưởng biết chuyện này liền để sĩ quan hậu cần nghĩ biện pháp xem có thể bán chỗ tôm hùm đất này đi không. Rốt cuộc nhiều tôm như vậy, đập nát làm thức ăn cho gà vịt cũng quá lãng phí.
Sĩ quan hậu cần chưa từng ăn thứ này, lần đó Liễu Tố Tố mang tôm biển về gửi tặng một phần, sĩ quan hậu cần nấu lung tung ra vài món, phát hiện hương vị chẳng những không ra gì, còn rất tanh, sợ lãng phí thức ăn ông đành phải ăn hết, kể từ đó tôm đã trở thành bóng ma trong lòng ông. Hiện tại Chung sư trưởng bảo ông đi xử lý tôm hùm đất, chính ông cũng không dám thử lại lần nữa, dứt khoát gọi Liễu Tố Tố đến nhờ cô thử xem sao.
Liễu Tố Tố thích ăn tôm hùm đất xào cay nhất, hiện tại có cơ hội đương nhiên là đồng ý.
Tôm trong đập nước bắt được một thùng to, sĩ quan hậu cần hỏi ra mới biết trong phòng vẫn còn khá nhiều, trong ao cũng đã bắt gần hết, một là sợ thời tiết lạnh chúng nó bị đông chết, hai là sợ không đủ bèo rong, bị thời tiết ảnh hưởng, đừng nói là người, động vật cũng không có đủ thức ăn.
Liễu Tố Tố nhìn thùng tôm, chỗ tôm này so với tôm được con người nuôi ở đời sau thì nhỏ hơn một chút, nhưng thắng ở chỗ hương vị thuần tự nhiên. Ngoài sông có Lữ Linh Chi và Trần Nam trông, mà băng cũng đủ dày, Liễu Tố Tố cũng không có gì phải lo lắng, dứt khoát thừa dịp này giải quyết tôm hùm đất trước.
Cô nắm tay Hàn Cẩm đi theo sĩ quan hậu cần đến nhà ăn, vừa đi vào Tiểu Phương đã chạy ra đón: "Nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong, chị Tố Tố bắt đầu làm luôn sao?"
Liễu Tố Tố gật gật đầu: "Ừm, Tiểu Phương cậu mang tôm hùm đất đi rửa sạch sẽ, rửa xong thì gọi tôi."
Trên mình tôm hùm đất nhiều bùn đất, cũng may nhà ăn nhiều người, rửa tôm không mất quá nhiều thời gian, trong lúc đó Liễu Tố Tố có thể đi băm ớt.
Tiểu Phương chuẩn bị ớt quả khô, nhưng làm tôm hùm đất xào cay phải dùng loại ớt bằm, đầu tiên đem ớt khô ngâm vào nước, tiếp theo lại dùng dao phay băm nhuyễn, cuối cùng là xào trong chảo dầu, nêm thêm một chút gia vị là được.
Thời điểm cô bận rộn nấu nướng, Hàn Cẩm ôm một đống hạt dưa kẹo đến, là sĩ quan hậu cần cho nó.
Sĩ quan hậu cần biết gọi Liễu Tố Tố đến giúp đỡ cô nhất định sẽ không lấy cái gì, nhưng chính ông cũng không thể vì vậy mà bạc đãi cô, cho nên ông bèn gọi Hàn Cẩm qua, bốc hai nắm bánh kẹo Tết cho nó. Tay sĩ quan hậu cần lớn, tay Hàn Cẩm lại nhỏ, nó chỉ có thể dùng áo bông bọc lại, đứng xa xa nhìn như ôm cả một bao đồ.
Hàn Cẩm đi đến trước mặt Liễu Tố Tố, cô biết nó đang nghĩ gì, cười nói: "Không sao, con cầm ăn đi, ông Triệu thích Tiểu Cẩm nhà chúng ta mới lấy ra đấy."
Sinh nhật Hàn Cẩm vào tháng 11, nay đã là tháng chạp, qua sinh nhật tự nhiên lại lớn thêm một tuổi, nhưng dù vậy nó vẫn rất hay xấu hổ, nghe nương nói như vậy khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Hàn Cẩm luyến tiếc không ăn, mà thật cẩn thận nhét hết kẹo vào hạt dưa vào trong túi, chuẩn bị mang về ăn cùng các anh em.
Lúc hamster nhỏ Hàn Cẩm hự hự nhét quà vào túi, Liễu Tố Tố đã xử lý xong ớt cay, lúc này tôm hùm đất cũng đã được rửa sạch mang vào. Thật ra làm tôm hùm đất xào cay không hề khó, chỉ cần xử lý tốt gia vị, xào không quá lửa là được.
Đổ tôm hùm vào nồi, chiên đến khi tôm đổi màu thì vớt ra, tiếp theo xào các loại hương liệu cùng với ớt cay, dưới nhiệt độ cực nóng của chảo dầu, mùi thơm lập tức bay ra. Sĩ quan hậu cần đứng gần đó hung hăng hít hít cái mũi, nước miếng điên cuồng tứa ra, đồng thời cũng cảm thấy mình quá nhanh trí, liên quan đến ăn uống tìm Tiểu Liễu chuẩn không sai, chỉ cần nhìn vóc dáng mấy đứa nhóc và cơ thể rắn chắc của Hàn Liệt là biết tay nghề Tiểu Liễu tốt đến mức nào.
Tiểu Liễu tay nghề tốt lúc này đã thả tôm hùm vào nồi một lần nữa, bây giờ chỉ cần thêm chút rượu gia vị cùng muối khử tanh, cho thêm một bát nước, tăng độ lửa, đun đến khi nước xốt sệt lại là có thể đổ ra mâm.
Trời lạnh nhưng Liễu Tố Tố lại ra một thân mồ hôi, cô đẩy mâm đến trước mặt sĩ quan hậu cần: "Ngài thử xem?"
"Còn cần phải thử sao, ngửi thôi tôi cũng biết là ngon rồi!" Sĩ quan hậu cần xua xua tay nói.
Lời ông nói là sự thật, nhưng những người ở bên cạnh lại hoàn toàn không chịu nổi, đặc biệt là Tiểu Phương đã cầm sẵn đũa, hô: "Sĩ quan hậu cần nói rất đúng, ngài không cần nếm thì để tôi nếm là được rồi."
Nói xong hắn liền vươn đũa qua, sĩ quan hậu cần tay mắt lanh lẹ đoạt lấy mâm tôm: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hương vị tôm hùm tất nhiên là ngon khỏi bàn, hút một ngụm nước xốt tôm, khoang miệng tràn ngập cảm giác cay tê sảng khoái đến run rẩy cả người, bóc vỏ ra bên trong là thịt tôm mềm mại, chấm ăn cùng nước xốt, càng ăn càng không thể dừng.
Sĩ quan hậu cần không ăn được cay, mới ăn một lát chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi, ông biết Liễu Tố Tố còn vội vã trở về nên tạm thời không chìm đắm trong mỹ thực nữa, bê một thùng tôm hùm ra cho Liễu Tố Tố làm thù lao hỗ trợ.
Liễu Tố Tố cũng không cự tuyệt, bởi vì tôm hùm không nhiều người thích cho nên hiện tại bán không được bao nhiêu, một thùng tôm hùm đất này cũng không đáng giá tiền, lấy về nuôi trước, đến lúc ăn tết có thể nấu cho cả nhà một bữa.
Khi cô đang chuẩn bị gọi Hàn Cẩm về, sĩ quan hậu cần đột nhiên nói: "Đúng rồi Tiểu Liễu, tôi nhớ là nhà cô nuôi thỏ đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng mà tôi còn muốn nói một chuyện khác nữa." Sĩ quan hậu cần thần thần bí bí đè thấp giọng, "Tôi nghe Chung sư trưởng nói, quân khu chúng ta sẽ xây trại chăn nuôi thỏ."