Thảo Mai Rao Bán Chỉ Vàng - Trương Nhược Dư

Chương 3



Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, bỗng nhiên bật cười.

“Làm người mẫu sao lại vất vả, chẳng lẽ còn có điều khoản ngầm nào sao?” Là một người trưởng thành, dĩ nhiên Tằng Hà hiểu ẩn ý trong câu nói đùa của tôi.

Thế nên, mặt anh ấy bỗng đỏ lên.

Chậc.

Nhìn có vẻ là một cậu thiếu niên tràn đầy sức sống, nhưng thực ra lại dễ xấu hổ đến vậy.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, càng thêm phần hứng thú.

Kéo Tằng Hà đi ăn ở căng tin, mỗi người một tô mì cay, tôi chống cằm nhìn anh.

"Tằng Hà."

"Hử?"

Anh trả lời nhưng không ngẩng đầu lên, đang cẩn thận gắp từng cọng ngò ra khỏi tô.

Bởi vì, tôi vừa buột miệng nói rằng từ nhỏ tôi đã không ăn ngò.

Ánh mắt tôi liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, không vội vàng, tôi hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”

Tằng Hà ngừng tay lại vài giây.

"Chưa có."

Anh vẫn cúi đầu, không thể hiện cảm xúc gì trên mặt.

"Vậy giờ anh có rồi."

Tôi vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên mu bàn tay của Tằng Hà.

Anh ấy lập tức cứng người lại một chút.

Một lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, hơi nhíu mày, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Hứa Hân, bây giờ trông em chẳng giống con cừu non hôm đó chút nào."

Tôi cười, đầu ngón tay vẽ một vòng trên mu bàn tay anh rồi rút lại.

"Vì em vốn không phải là cừu non."

Nói xong, tôi kéo bát mì cay mà anh đã gắp hết ngò về phía mình, ngẩng đầu nháy mắt với anh.

"Cho em một cơ hội, em chắc chắn sẽ là con sói xám già, đẩy anh xuống giường, ăn sạch sẽ không chừa lại vụn."

Tằng Hà sững sốt, sau đó anh không nói gì, chỉ kéo bát mì cay của mình về và cắm đầu ăn nhanh.

Nhưng mà—

Trong lúc hút mì, tôi tranh thủ liếc nhìn anh một cái, thấy hai vành tai anh đỏ bừng.

Sau bữa tối, chúng tôi cùng nhau đi đến một phòng học bỏ hoang trong trường.

Phòng học này nằm ở góc tầng thượng của một tòa nhà, có lẽ vì vị trí hẻo lánh nên thường ngày không có lớp nào học ở đây, rất ít người qua lại.

Tuy vậy, từ cửa sổ ở đây nhìn ra ngoài, cảnh sắc lại vô cùng đặc biệt.

Tằng Hà nói anh thích khung cảnh ngoài cửa sổ này.

Đẩy cửa bước vào, để giữ nguyên bầu không khí, chúng tôi không bật đèn. Đương là hoàng hôn, trong phòng cũng không tối lắm, ánh sáng dịu nhẹ, cho cảm giác khá đặc biệt.

Tôi đi đến bên cửa sổ nhìn qua một cái, rồi mở cửa sổ ra, gió nhẹ thổi vào.

“Chụp ở đây sao?”

Khi quay đầu lại nhìn Tằng Hà, tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi đầy chuyên chú, dường như anh ấy đang ngẩn người.

"Ừm."

Tằng Hà nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu chỉnh máy ảnh của anh.

Tôi cười nhẹ, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ chờ anh.

Chờ lâu quá, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tách—"

Đột ngột, sau lưng vang lên tiếng chụp ảnh, tôi quay đầu lại nhìn, vừa khéo đối diện với ống kính của Tằng Hà.

Vì không kịp chuẩn bị nên biểu cảm hơi ngạc nhiên của tôi đã bị ghi lại trong máy ảnh của anh.

Tằng Hà cúi đầu nhìn tấm ảnh, đôi môi hơi mím lại, dường như đang cười.

"Đẹp không?"

Tôi dựa vào cửa sổ hỏi anh, Tằng Hà gật đầu, giọng nhỏ đến nỗi tôi gần như không nghe thấy rõ.

"Đẹp."

Dù đứng xa như vậy, tôi vẫn có thể thấy vành tai anh hơi đỏ lên.

Rõ ràng có gương mặt như ngôi sao nổi tiếng, nhưng lại có tính cách của một chú cún nhỏ ngây ngô, dễ xấu hổ, chỉ cần chọc ghẹo là mặt đỏ bừng.

Tôi dựa người về phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy chụp thêm một tấm thế này đi.”

Nói rồi, tôi kéo nhẹ cổ áo xuống.

Hôm nay tôi mặc một chiếc áo cổ rộng, kéo nhẹ xuống là vai tôi lộ ra rõ ràng.

Tôi cố hít một hơi, làm cho xương quai xanh của mình hiện rõ hơn.

Sau khi chỉnh lại tư thế, tôi chờ mãi mà vẫn không thấy Tằng Hà có phản ứng gì.

Quay lại nhìn, tôi thấy anh ấy đang im lặng nhìn tôi chằm chằm.

Ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

Anh ấy đứng đó, hơi ngạc nhiên, yết hầu khẽ chuyển động, và hai tai đã đỏ bừng.

Tôi cười nhẹ, "Tằng Hà, anh nên chụp ảnh đi."

"Ừ."

Anh đột nhiên hoàn hồn, vội vã nâng máy ảnh lên, trong ánh mắt đầy vẻ bối rối.

Tôi chỉnh lại tư thế một lần nữa, âm thanh của máy ảnh sau đó liên tục vang lên trong căn phòng.

Cho đến khi—

Tằng Hà hạ giọng nói: "Ừm... Em kéo áo lên một chút đi."

Tôi cố ý trêu chọc: "Kéo lên chỗ nào?"

Anh ấy đỏ mặt giải thích, nhưng tôi vờ như không hiểu, nhíu mày: "Anh lại đây giúp em đi."

Sau một hồi im lặng, anh buông máy ảnh xuống và tiến lại gần.

Anh ấy dùng đầu ngón tay nhè nhẹ nhấc cổ áo tôi, cẩn thận để không chạm vào vai tôi.

Nhưng tôi khẽ động, cổ áo lại lệch hơn một chút, để lộ bờ vai trắng nõn của mình.

Quả thật, Tằng Hà thở gấp hơn.

Bầu trời tối dần, Tằng Hà cúi xuống nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho tôi, nhưng tôi cố ý tiến sát hơn để thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể.

Ánh sáng mờ ảo khiến không khí trở nên ám muội.

"Tằng Hà..."

Tôi gọi anh với giọng nhẹ nhàng, "Em có đẹp không?"

Tôi hỏi một cách trực tiếp và táo bạo, nhưng trong tình huống này, điều đó dường như càng khiến người ta bị cuốn hút.

"Ừ."

Anh đáp lại, rụt rè gật đầu.

Tôi mỉm cười, chỉ vào môi mình, "Em hơi khát, làm sao bây giờ?"

Tằng Hà có vẻ lúng túng một lúc, sau đó đột ngột đứng dậy, "Anh... đi mua nước cho em."

Nhưng anh không kịp đi, vì tôi đã nắm lấy tay anh.

Tôi nắm giữ thật chặt, sau đó đứng dậy, định tiến lại gần và trêu chọc anh một chút.

Thề với trời, tôi chỉ thấy mặt mày anh ửng hồng, đôi tai cũng đỏ bừng trông rất đáng yêu, nên tôi chỉ muốn trêu anh một chút thôi.

Tuy nhiên—

Trùng hợp, do ngồi quá lâu mà chân tôi bị tê, khi đứng dậy lại vội vàng, theo quán tính, tôi kéo anh ấy ngã về phía sau.

Chúng tôi ngã lên bàn, rồi lăn xuống đất.

Thật khổ sở.

Tằng Hà nằm dưới tôi, chắc chắn cú ngã này cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Nhưng chuyện đau lưng hay đau mông đều không quan trọng, quan trọng là...

Tôi đang nằm trên người anh ấy, mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt tôi.

Tôi có chút hối hận, vì hoàng hôn vốn dĩ đã tạo ra không khí đầy ái muội, ánh sáng mờ ảo lại càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm.

Tôi nuốt khan, và thấy yết hầu của Tằng Hà khẽ chuyển động.

Rồi.

Tôi chủ động nắm lấy cổ áo anh ấy, cúi xuống và hôn anh.

Dù biết hành động này có phần táo bạo, nhưng cả hai chúng tôi đều đang độc thân, chẳng có gì phải lo lắng cả.

Cứ hôn trước đã rồi tính sau.

Môi Tằng Hà thật mềm mại, còn phảng phất mùi dâu tây.

Hừm, sau bữa ăn, anh ấy đã ăn một viên kẹo dâu tây và còn đưa cho tôi một viên.

Có lẽ anh ấy đã có ý định này từ trước!

Tằng Hà chỉ sững sờ vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, một tay anh giữ sau đầu tôi, làm cho nụ hôn càng thêm nồng nàn.

Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại. Xem ra, anh chàng này không phải kiểu người ngây ngô mà là thuộc phái hành động.

Môi vừa ấm lại mềm, dâu tây thì thật ngọt ngào, tôi tinh tế đánh giá hương vị, cho đến khi—

Ngoài cửa phòng học vang lên tiếng bước chân dồn dập, như thể ai đó đang tiến về phía chúng tôi.

Chúng tôi không kịp phản ứng, chỉ vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một cái đầu ló ra từ sau cửa lớp.

Người đó đứng đó, lặng lẽ nhìn chúng tôi.

Còn tôi và Tằng Hà, tôi thì đang đè lên người anh ấy, một tay tôi nắm chặt cổ áo anh, còn tay anh một bên giữ sau đầu tôi, bên kia không biết từ lúc nào đã đặt trên eo tôi.

Sau nụ hôn, sắc mặt cả hai đều hơi ửng hồng, khóe môi ướt át.

Nhìn xuống phía dưới, váy của tôi bị kéo lên một chút, khiến người ta dễ nghĩ linh tinh...

Thật khó xử.

Khi cái đầu kia vừa xuất hiện, tôi đã tưởng tượng ra đủ loại kịch bản g i ế t người, nhưng hoá ra đó chỉ là một nam sinh viên lạ mặt.

Sáu con mắt của chúng tôi giao nhau, và cậu trai kia rõ ràng cũng rất hoảng loạn, đứng im vài giây rồi nhanh chóng đánh giá tình huống trước mắt.

Cậu ấy vội vã xin lỗi, "Xin lỗi, tôi vừa đi ngang qua và nghe thấy tiếng động nên đến xem, làm phiền rồi."

Nói xong, cậu ấy quay đầu chạy đi.

Chạy thật nhanh...

Tôi và Tằng Hà nhìn nhau, cả hai sững lại vài giây, rồi không hẹn mà cùng bật cười.

Giơ tay lên lau vệt ướt còn đọng lại trên môi anh, tôi định nói gì đó thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lại là cậu con trai kia.

Tôi cứ tưởng có chuyện gì, thế nhưng cậu ấy lao tới rất nhanh, giơ điện thoại lên “tách” một cái, rồi chạy đi ngay.

Tôi: “……”

Làm con trai mà nhiều chuyện như vậy thì coi được sao?

Tôi không dám giữ tư thế này thêm nữa, vội vàng bò dậy khỏi người Tằng Hà. Đang định đưa tay kéo anh ấy dậy thì đột nhiên, tôi nhận ra một điều... khá tế nhị ——

Chỗ đó của Tằng Hà hình như có chút... phản ứng, rất dễ thấy.

Có lẽ tôi đã nhìn chằm chằm hơi lâu, Tằng Hà cũng nhận ra, anh ấy vội vã ngồi bật dậy, đỏ mặt quay đi.

Đúng như tôi nghĩ mà.

Tôi giả vờ làm con cừu non, còn anh ấy thì đúng là một con cừu non thật sự.

Chỉ cần tôi hôn nhẹ một cái là mặt anh ấy sẽ đỏ bừng ngay lập tức.

Tôi cầm lấy chiếc máy ảnh trên bàn học, định cho anh ấy thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng khi cầm máy ảnh và lật qua vài bức hình, tôi lại vô cùng bất ngờ và vui vẻ.

Một lúc sau.

Tôi bước đến gần anh, mở một bức ảnh lên và giơ trước mặt anh ấy ——

“Tằng Hà, tại sao trong máy ảnh của anh, toàn là hình em vậy?”

Đúng vậy, trong máy ảnh của Tằng Hà có hàng chục bức ảnh, không có ngoại lệ, tất cả đều là tôi.

Kể cả lúc đứng hay ngồi.

Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối là bức ảnh đầu tiên được chụp sau cái lần chúng tôi ở cầu thang làm quen nhau.

Khi phát hiện ra bí mật nhỏ này, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ rằng Tằng Hà đã thầm yêu tôi từ lúc khai giảng năm học, có thể lần gặp gỡ ở căn tin không phải là tình cờ, mà anh ấy đã theo dõi tôi từ trước.

Nhưng không phải.

Sau khi tôi hỏi, Tằng Hà đã thừa nhận rằng sau lần gặp ở căn tin, khi anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy đã bị vẻ đẹp của tôi làm cho choáng ngợp.

Từ đó, anh ấy đã yêu tôi.

Tất nhiên, lời nói thật sự của Tằng Hà thì uyển chuyển và hàm súc hơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.