Thanh

Chương 19: 19




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trì Dĩ Khâm vốn đang dùng máy tính, nhưng đột nhiên màn hình tối sầm, cả căn phòng tối đen.
Mất điện?
Trì Dĩ Khâm do dự, đóng máy tính lại.
Số lần mất điện ở đây rất ít, những năm gần đây không xảy ra, nhưng mấy ngày qua mưa lớn, đột nhiên cắt điện cũng không có gì lạ.
Trì Dĩ Khâm nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, có thể ngủ trước một giấc.

Tỉnh ngủ rồi, nói không chừng đã có điện lại.
Anh nằm xuống, nhắm mắt lại, chớp mắt đó, trong lòng đột nhiên hoảng loạn.

Chính anh cũng không biết rốt cuộc là sao, nhưng lại thấy vô cùng nôn nao, trái tim đập càng lúc càng nhanh, giống như có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Chắc là đột nhiên mất điện, anh không quen.
Trong lòng nghĩ như vậy, Trì Dĩ Khâm vẫn muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong mắt có vô số hình ảnh hiện lên, một đống lộn xộn, khiến anh càng lúc càng tỉnh táo.
Trì Dĩ Khâm đột nhiên mở mắt.
Anh ngồi dậy, kéo rèm nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài đen như mực, càng thêm không thấy gì.
Anh ôm ngực, muốn áp xuống sự bất an trong lòng, thế nhưng anh càng nỗ lực muốn bình tĩnh thì càng không cách nào làm được.
Vì sao anh lại có cảm giác như ai đó đã xảy ra chuyện?
Toàn bộ biệt thự, ngoại trừ anh thì cũng chỉ có Thời Anh.

Nhưng mất điện mà thôi, cô lại không phải trẻ con, có thể xảy ra chuyện gì?
Trì Dĩ Khâm phát hiện, nghĩ đến Thời Anh, trong lòng càng nôn nao hơn, cùng với đó là sự khủng hoảng, khiến anh mơ hồ cảm giác được cái gì đó.
Không đúng, nhất định là không đúng.
Vì thế anh đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Đầu tiên là đến phòng ngủ.
Anh gõ cửa, thấy không ai ra, liền tự mình đẩy cửa.


Trong phòng cũng rất tối, không thể nhìn thấy cái gì.
Vì thế Trì Dĩ Khâm bật đèn pin diện thoại.
Kỳ lạ… Thời Anh không ở trong phòng.

Giờ này mà cô không ở trong phòng, chẳng lẽ ở dưới lầu?
Tuy Trì Dĩ Khâm không nghe thấy, nhưng anh cứ cảm giác có ai đó đang gọi anh, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, như là vận mệnh đã sắp đặt từ trước.
Vì thế anh xoay người, chạy xuống dưới lầu.

Vừa chạy được một nửa, trên chân đột nhiên dẫm phải thứ gì đó dinh dính.
Trì Dĩ Khâm dừng lại, dọi đèn xuống, đập vào mắt là chiếc bánh kem vỡ nát.
Bánh kem?
Trì Dĩ Khâm nhìn thấy, anh ngây ra, đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình.

Anh chưa bao giờ để ý đến ngày này, thậm chí là ngày hôm nay, giờ anh mới nhớ tới chuyện sinh nhật.
Cho nên bánh kem này… Là Thời Anh chuẩn bị?
Trì Dĩ Khâm hốt hoảng.

Nếu bánh kem rơi ở đây, vậy cô đâu?
Bàn tay cầm điện thoại run lên, anh cố không dẫm lên bánh kem, đi dọc theo cầu thang, vội chạy xuống dưới lầu.
Ánh đèn lung lay, anh lập tức nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ, cuộn tròn bên cạnh cầu thang.
Vết kem gần như dây ra cả cầu thang, kéo dài xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở bóng dáng kia.
Đùi cô đầy máu, trên cẳng chân trắng mịn có thể thấy được một vết rạch rõ ràng.
Gương mặt Trì Dĩ Khâm lập tức lạnh lẽo, trong lòng khủng hoảng cực độ, suýt nữa mất lý trí.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng đủ để người ta khiếp đảm.
Anh chưa bao giờ sợ hãi như hiện tại.
Trì Dĩ Khâm chạy vụt đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngón tay đặt lên động mạch cổ, tai áp sát mũi cô, có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh, động mạch vẫn đập đều.
Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thời Anh cố để mình tỉnh, không ngất đi, chỉ là ý thức đã hoàn toàn mơ hồ.

Cô mấp máy môi, cử động rất nhỏ, nhưng Trì Dĩ Khâm liếc mắt một cái đã nhìn ra, cô đang gọi tên anh.
Cô đang gọi “Dĩ Khâm”, không ngừng gọi.

Ý thức được một sự thật khiến mình khó có thể tiếp thu, sắc mặt Trì Dĩ Khâm tái nhợt đáng sợ, anh vẫn luôn cảm thấy mình không thèm để ý đến cô.
Nhưng nếu hôm nay Thời Anh thật sự xảy ra chuyện gì… Trái tim anh như bị bóp chặt, không thể nào thở nổi.
Không biết vết thương cụ thể của cô ở đâu, anh không dám lộn xộn, sau khi xác định mạch đập và hô hấp, điều thứ nhất anh nghĩ đến chính là gọi 120.
Chắc chắn anh không có cách nào đưa cô đi.
Điện thoại đâu?
Rõ ràng vừa rồi còn cầm trong tay, giờ đã không biết đi đâu.
Trì Dĩ Khâm cắn chặt răng, cho dù ở trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy con ngươi anh đỏ lên.
Anh đưa tay sờ soạng khắp nơi.
Cầm được điện thoại, anh gọi cấp cứu, lúc ngón tay bấm màn hình, thế nhưng lại phát hiện mình đang không ngừng run rẩy.
Anh luôn là người rất bình tĩnh, đối mặt với chuyện gì cũng có thể thản nhiên xử lý.

Sau đả kích lớn vào năm sáu tuổi, gần như không còn chuyện gì có thể khiến anh luống cuống như vậy.
Điện thoại thông, Trì Dĩ Khâm mở miệng trước.
“Không cần nói chuyện, tai tôi không nghe thấy, nghe tôi nói.”
Anh biết họ không cách nào giao lưu, cho nên muốn xác định mình truyền đạt thông tin chuẩn xác.
Sau một giây tạm dừng, anh tiếp tục nói: “Người bệnh ngã cầu thang, giờ đã hôn mê, địa chỉ là số 36 đường Bắc Bách khu Thượng An.”
Nói xong, khoảng năm giây, bên kia cúp điện thoại.
Như vậy Trì Dĩ Khâm biết, mình đã truyền đạt thông tin chuẩn xác.
Anh ép mình bình tĩnh lại, cầm điện thoại, mở đèn pin ra, bắt đầu kiểm tra trên người Thời Anh xem có những vết thương gì.
Đèn pin điện thoại quá mờ quá yếu, anh cẩn thận xem qua, nhìn từ bên ngoài thì chỉ có vết thương trên chân.
Thời Anh cũng cảm giác được cái gì, ngón tay cô giật giật, cánh môi mở ra đóng lại, thều thào nói gì đó.

Cô cầm tay Trì Dĩ Khâm theo bản năng.
Dưới ánh đèn mờ, cô chau mày, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, cầm ngón tay anh, giống như bắt được ngọn rơm cứu mạng.
Trì Dĩ Khâm sửng sốt, cảm giác đầu ngón tay cô hơi lạnh, sau đó anh nắm lấy.
Dường như đây là lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể cô.
“Không sao, xe cứu thương sắp tới rồi.” Giọng Trì Dĩ Khâm dịu dàng đến mức anh không nghĩ tới, lúc này, anh chỉ muốn an ủi cô.

Đây là điều duy nhất anh có thể làm được.
Nhìn khẩu hình cô, hình như đang nói “Đau”.

“Đau chỗ nào?” Trì Dĩ Khâm cúi người đến gần hơn, cố gắng tiến sát tai cô, lên tiếng hỏi.
Cánh môi Thời Anh mấp máy, nhưng lời nói đứt quãng, không đầu không đuôi.
Trì Dĩ Khâm nỗ lực nhìn chằm chằm môi cô, lại hoàn toàn không nhìn rõ.
Chỉ là cô càng lúc càng nhíu chặt mày, rõ ràng là rất khó chịu.
Trì Dĩ Khâm muốn biết cô làm sao, nhưng anh không nghe thấy, không nghe thấy chút gì.
Anh không có cách nào biết, nhìn cô khó chịu như vậy, có lẽ anh có thể giúp, nhưng vì không nghe thấy, cho nên anh bất lực.
Trì Dĩ Khâm lo lắng sợ hãi, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh dần, anh chỉ có thể không ngừng lặp lại trong miệng.
“Không sao, không sao đâu.”
Lần đầu anh hận mình là kẻ điếc như vậy.

Xảy ra chuyện thế này, anh chính là một tên tàn phế từ đầu đến cuối, ngay cả gọi điện thoại cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cô nằm ở đây, anh cũng chỉ có thể nhìn.
Anh bất lực.
Nghĩ đến đây, ngón tay Trì Dĩ Khâm đột nhiên nắm chặt.
Điều khiến anh tuyệt vọng nhất là sau khi Thời Anh ngã xuống, cô đã nằm ở đây bao lâu?
Tính từ lúc mất điện thì đã hơn nửa tiếng.
Sau khi cô ngã xuống, chắc chắn là luôn gọi anh.
Cô liên tục gọi tên anh, đến lúc anh phát hiện, cô vẫn còn đang gọi tên anh.
Lâu như vậy, một mình cô nằm đây, biết rõ anh không nghe thấy, vẫn ôm hy vọng cuối cùng gọi tên anh.
Có lẽ Thời Anh cũng rất tuyệt vọng.
...
Lúc Thời Anh tỉnh lại, người đã nằm trên giường trong bệnh viện.
Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác mình nằm nơi đó, qua một lúc lâu, nghe thấy giọng Trì Dĩ Khâm.
Cô vốn đang cố gắng chịu đựng, nhưng sau khi nghe thấy giọng anh, cả người dần thả lỏng.
Cô tin có Trì Dĩ Khâm ở đây, chắc chắn sẽ không để cô xảy ra chuyện.
Sau đó thì ngất đi, không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Giờ cô đang nằm trên giường bệnh, toàn bộ phòng bệnh trống không, chỉ có một mình cô.
Đầu rất choáng váng, cử động thì trước mắt lập tức tối đen, xây xẩm mặt mày.
Trên đùi đau đớn.
Cổ họng cũng rất khát, Thời Anh muốn uống nước.

Tủ bên cạnh có bình nước, Thời Anh chống người dậy, muốn lấy nước uống.
Đúng lúc này, Trì Dĩ Khâm mở cửa đi vào.
“Đừng lộn xộn.” Trì Dĩ Khâm lên tiếng, chạy nhanh tới, giữ cô lại, sau đó cầm ly nước trên bàn.
Ly nước có ống hút, anh đặt ống hút bên miệng cô, cẩn thận cho cô uống.
Thời Anh đang khát, uống liên tục mấy ngụm mới thôi.
Trì Dĩ Khâm đang định đỡ cô nằm xuống, Thời Anh lại ôm chặt anh.

Dù vừa tỉnh lại không có sức lực, cô vẫn vòng tay ôm anh, cằm gác trên vai Trì Dĩ Khâm, nước mắt trào dâng, chạy dọc theo gương mặt, dừng ở cổ anh.
Má cô ấm áp, nước mắt dừng ở làn da, lại mang theo chút lạnh lẽo.
Cơ thể Trì Dĩ Khâm cứng lại.
Thời Anh tỉnh táo, sự sợ hãi trong lòng trào dâng.

Nhớ tới khi một mình nằm trong bóng tối, chờ đợi đằng đẵng, hy vọng từng chút vơi đi, cô thật sự rất sợ.
Mà giờ thấy Trì Dĩ Khâm, loại sợ hãi này hóa thành ấm ức, muốn ôm anh, muốn mình bình tĩnh lại.
Trái tim Trì Dĩ Khâm mềm đi, muốn đẩy cô ra, nhưng trong nháy mắt đó lại dừng tất cả động tác, cảm giác cô như một con mèo, đáng thương chui vào người anh, khiến người ta quyến luyến đau lòng.
Cơ thể Thời Anh run lên, trong miệng còn đang nói gì đó, nhưng Trì Dĩ Khâm không nghe được một chữ.
Một tay anh nhẹ nhàng nâng lên, ngừng ngang lưng cô, lúc bàn tay sắp chạm vào cô thì dừng lại.
Bàn tay chậm chạp không có động tác.
Cuối cùng anh vẫn thả tay xuống.
Thời Anh dần bình tĩnh lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Từ đầu đến cuối Trì Dĩ Khâm không có bất cứ phản ứng gì, chờ cô buông ra liền đỡ cô nằm xuống.
Một loạt hành động khiến đầu Thời Anh càng đau hơn, cô nhíu mày, gần như toàn bộ ngũ quan đều nhăn lại.
“Đau đầu?” Trì Dĩ Khâm lên tiếng, giọng hơi khàn.
Thời Anh gật đầu, giọng suy yếu, đáp: “Hơi choáng.”
Cô thấy đôi mắt anh hơi đỏ, trong mắt đầy tơ máu, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
“Không sao.” Trì Dĩ Khâm bình tĩnh nói tiếp: “Lúc ngã xuống bị đập đầu, may là không bị gì.”
May là không chấn động não.
“Còn vết thương trên đùi, xương cốt vẫn ổn, cẩn thận tĩnh dưỡng, khoảng một tháng là được.”
“Dĩ Khâm, em xin lỗi.” Thời Anh cúi đầu, nghĩ đến hành động ngã cầu thang đêm qua, cảm thấy đặc biệt áy náy.
Nhất định là cô làm anh hoảng sợ rồi.
Hơn nữa anh đưa cô đến bệnh viện, chắc chắn là chuyện không dễ.

Nếu cô có thể cẩn thận hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Với lại…” Thời Anh mím môi, hơi do dự nhưng vẫn nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tuy đã muộn rồi.
Trì Dĩ Khâm không ngờ cô vừa tỉnh lại đã nói chuyện này.

Anh nhớ đến chiếc bánh sinh nhật tan nát, kéo dài xuống phía dưới, còn cả vết máu hỗn độn trên đùi hôm qua, vô cùng khiếp đảm.
Trái tim anh run lên.
Trì Dĩ Khâm dời mắt, làm như không nhìn thấy cô nói gì.
“Tôi đi mua bữa sáng cho cô.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt trước sau như một, sắc mặt cũng hờ hững, không có phản ứng quá lớn.
Anh ngồi dậy, xoay người đi ra ngoài..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.