Thanh Xuân Thân Ái

Chương 56: C56



“Thực ra cũng đã hơn hai tháng rồi, là do tớ đề nghị. Tớ cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, anh ấy cũng cảm nhận được, mối quan hệ giữa chúng tớ thật sự là không thể cố gắng hơn được nữa. Nhưng mà, sợ các cậu lo lắng, nên mới không nói ra.” Khuôn mặt cô ấy từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười nhạt nhẽo, “Từ trước đến giờ tớ vẫn luôn cho rằng tình cảm cũng giống như học tập, tớ luôn nói với chính mình rằng phải nỗ lực, phải nỗ lực, chỉ cần nỗ lực xử lý được vấn đề này xong thì về sau sẽ thuận buồm xuôi gió. Là do tớ quá ngu ngốc, cuối cùng tớ phát hiện ra, trong tình cảm nếu xuất hiện hai chữ nỗ lực, thì cho dù tất cả vấn đề đều được giải quyết, hai người cũng sẽ không vui.”

Tôi ngơ ngác lắng nghe, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ đó bị rút đi rồi, niềm tin mà tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc đột nhiên lại ầm ầm đổ xuống.

Nhưng Khanh Ngữ ở trước mặt, tôi làm sao dám tỏ ra suy sụp, tôi cầm tay cô ấy, cô ấy cười, “Cậu bị đả kích lắm phải không.”

Tôi cúi đầu, “Nhưng tớ dù sao cũng không đau khổ như cậu.”

“Đã qua lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại tớ còn có chút cảm giác được giải thoát. Nhưng còn cậu, tớ biết, cậu vẫn luôn xem hai người chúng tớ là hình mẫu lý tưởng của tình yêu. Nhưng mà Mộ Sanh à, cậu không biết là tớ hâm mộ cậu và Tân Đường biết bao nhiêu đâu.”

Tôi kinh ngạc, “Cậu, cậu hâm mộ chúng tớ?”

Cô ấy gật đầu, “Nói như thế nào nhỉ, tình yêu thời tuổi trẻ đều là rất mù quáng, tớ và Lục Minh cũng vậy, mọi người đều cảm thấy chúng tớ xứng đôi, chúng tớ cũng có ảo giác như vậy. Nhưng trên thực tế, tớ không hiểu anh ấy chút nào, làm bạn bè và làm người yêu của anh ấy, tớ càng nỗ lực đến gần thì anh ấy lại càng cách xa hơn. Nhưng cậu và Tân Đường thì khác, giữa các cậu là thẳng thắn thành thật và hợp ý, điều này là rất hiếm có ở các cặp tình nhân trẻ tuổi.”

Tôi không hề biết Khanh Ngữ lại nghĩ về chúng tôi như vậy, tôi vẫn luôn rất biết ơn thượng đế đã cho tôi gặp Tân Đường, nghe cô ấy nói như vậy xong, tôi lại càng cảm thấy mình đã nhận được may mắn lớn nhất trên thế giới này, rồi sau đó lại bắt đầu sầu lo.

“Đại Hoa này lại không gọi được điện thoại rồi, bây giờ tớ rất muốn gọi cho cậu ấy một chút.” Tôi cầm lấy di động nói sang chuyện khác.

Khanh Ngữ lại nhẹ nhàng ngăn tôi lại, “Đừng nói cho cậu ấy biết, hôm nay tớ cũng xuất hiện rồi.”

Tôi ậm ừ hỏi, “Đại Hoa cậu ấy, cũng không biết chuyện các cậu chia tay phải không, cậu có muốn tớ nói cho cậu ấy biết không?”

“Không, cậu ấy biết, tớ đã nói cho cậu ấy biết trước tiên.”

“Hả, vì sao?” Tôi cảm thấy hết sức kinh ngạc bởi vì Đại Hoa cũng có thể giữ được bí mật.


“Bởi vì tớ cảm thấy mình rất có lỗi với cậu ấy.”

Được rồi, tôi hoàn toàn mờ mịt, Khanh Ngữ là người thông minh, nhưng cô ấy nói chuyện với tôi từ trước đến nay đều dùng từ rất dễ hiểu, cũng không sử dụng bất cứ cứ lý luận học thuật nào, bây giờ lại khiến tôi có chút nghi ngờ. “Cậu, sao lại nói vậy?”

Khanh Ngữ nhìn tôi, sắc mặt vẫn không một gợn sóng, cô ấy cứ thong thả như vậy, mặt không đổi sắc ném ra một quả bom khác.

Cô ấy nói, “Mộ Sanh, cậu có biết không, Đại Hoa trước giờ vẫn luôn yêu thầm Lục Minh.”

Tôi cảm thấy hôm nay nhất định là cái ngày đặc biệt gì đó, nếu không sao ông trời lại bắt tôi thừa nhận nhiều đả kích liên tục như vậy, đầu tiên bạn tốt sinh bệnh phải phẫu thuật, rồi bạn tốt của tôi thất tình, kế tiếp một người bạn tốt khác hoá ra lại chôn giấu tâm sự nhiều năm như thế, mà tôi không chút nào hay biết.

“Cậu, cậu khẳng định là nói đùa rồi, Đại Hoa cậu ấy, cậu ấy sao lại thích Lục Minh được? Không thể nào, không thể nào.”

“Khi cậu thích một người nào đó, thì cậu sẽ đặc biệt rất nhạy cảm đối với ánh mắt của những người khác nhìn hắn. Đại Hoa vẫn luôn nỗ lực che dấu, nhưng ánh mắt lại không lừa được người khác, tớ đã sớm nhìn ra.”

“Từ, từ khi nào?"

“Lúc sơ trung.”

“Sơ trung đã...”

Khanh Ngữ cười khổ, “ Tớ rất xấu xa đúng không, tuy rằng vẫn luôn biết tâm sự của người bạn tốt của mình nhưng lại giả vờ như không có gì xảy ra cả. Trong lòng tớ hiểu rõ, có một vài thứ không thể can thiệp được, cũng không có biện pháp nào để can thiệp.”

Tôi ngơ ngẩn ngồi ở hành lang bệnh viện một lúc lâu, trong đầu chỉ hồi tưởng lại những năm tháng Đại Hoa và chúng tôi sinh hoạt bên nhau, cùng với những biểu hiện của cô ấy ở trước mặt Lục Minh, tôi thừa nhận, cô ấy ở trước mặt cậu ta là không tự tin cho lắm, nhưng lúc đó tôi lại cho rằng nguyên nhân bởi vì cô ấy luôn rụt rè trước mặt người khác phái. Cũng không thể không thừa nhận rằng, cho dù là một nhóm bạn bè cùng chơi chung với nhau, thì ở giữa họ cũng sẽ có vài người tương đối thân mật với nhau hơn và một số người thì khá xa lạ.


Đại Hoa và Lục Minh chính là như thế, nếu không có mấy người chúng tôi, cô ấy thậm chí cũng không có cơ hội đi cùng một đường với cậu ấy.

Nhưng mà tôi đã không hề nghĩ đến những lúc Đại Hoa và Lục Minh cùng ở riêng với nhau thì thậm chí có đôi khi trở nên hơi xấu hổ. Sao tôi lại không nắm được bất cứ dấu hiệu gì cho rằng Đại Hoa thích Lục Minh chứ, chung quy là tôi quá ngu ngốc đúng không? Hay là tôi thật sự không hiểu biết gì về cô ấy?

Nếu đây là sự thật, cô ấy làm thế nào có thể không một tiếng động, không một mục tiêu, không sợ mình chỉ là một hạt cát trong mắt người đó, mà lặng yên yêu thích một người?

Đang suy nghĩ lung tung, thì nữ chính trong sự kiện vội vàng chạy đến, hiệu quả giảm béo của Đại Hoa rất có tác dụng trong thời gian dài, cô gái trước mặt tôi quần dài áo ngắn, dáng người lả lướt hấp dẫn khiến người ta tuyệt đối không có cách nào liên tưởng đến lúc trước, nếu không phải quá thân thiết, tôi đi ở trên đường cũng sẽ không nhận ra cô ấy.

“Khanh Ngữ đâu? Cậu ấy không sao chứ...” Cô ấy hơi thở phì phò, khuôn mặt đã tẩy trang sạch sẽ, tóc màu vàng nhạt, gần đây vừa mới nhuộm, khiến cho làn da cô ấy càng trắng hơn. “Nè, Mộ Sanh, cậu làm sao vậy?”

Cô ấy thấy tôi không phản ứng gì, đẩy đẩy tôi mấy cái.

“A, không sao, vốn dĩ hôm nay có thể xuất viện, nhưng bác sĩ đề nghị cậu ấy nghỉ ngơi ở đây nhiều hơn một đêm. Bây giờ đã ngủ rồi.”

“Cậu ấy còn không phải là bác sĩ sao? Ngay cả sức khỏe của mình cũng không chăm sóc cho tốt.” Đại Hoa có chút lo lắng oán trách, lại đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn thoáng qua, “Nhận được tin nhắn của cậu, tớ sợ hãi vô cùng, tớ còn tưởng rằng Khanh Ngữ bị bệnh nặng lắm đấy."

“Xin lỗi, tin nhắn của tớ không nói rõ ràng.”

“Không phải trách cậu, là sức tưởng tượng của tớ quá phong phú. Cậu nói các cậu đấy, nếu cậu thật sự đi Mỹ, Khanh Ngữ lại bệnh nặng, có lẽ các cậu sẽ trở thành những nhân vật chính trong tiểu thuyết thanh xuân đó.” Đại Hoa thở dài.

“Tiểu thuyết gì cơ?”


“Truyện nào mà không có những tình tiết như thế, có truyện thì nhân vật chính sẽ ra nước ngoài, có truyện thì người xinh đẹp nhất bình thường sẽ bị bệnh gì đó, từ trước đến nay vẫn luôn là những thứ tươi đẹp thì sẽ không dừng chân lâu ở nhân gian.” Đại Hoa cảm thán, rồi lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Tiệm nail của tớ gần đây rất rảnh rỗi, cho nên bắt đầu đọc tiểu thuyết lại đó mà.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, đột nhiên mở miệng, “Cậu thích Lục Minh sao?”

Tay cô ấy một lần nữa lại chuyển dời từ ngọn tóc đến trái tim, tiện thể giữ chặt lấy mớ tóc, chân mày nhăn lại, giống như nghe được một tin tức gì rất xấu.

Tôi không thể che dấu, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ điên lên mất, vì thế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Khanh Ngữ và Lục Minh chia tay, cậu biết đúng không...”

“Ừ.” Tay cô ấy buông xuống, “Khanh Ngữ nói với tớ, tuy rằng tớ không biết vì sao, cậu ấy cũng bảo tớ là đừng nói.”

“Không phải cậu thích cậu ta đó chứ?”

“Cho nên ý của cậu là bây giờ tớ nên theo đuổi Lục Minh sao?”

Tôi cúi đầu, “Khanh Ngữ nói cậu ấy biết, cậu ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với cậu, bây giờ lại nói chuyện chia tay với cậu đầu tiên, chắc là cũng muốn tỏ vẻ bản thân mình không còn để tâm đến Lục Minh nữa. ”

Đại Hoa buông tay, âm lượng đề cao một chút, “Tớ cũng không thèm để tâm đến cậu ta nữa đó được không? Mặc kệ Lục Minh và ai yêu nhau, thì cũng không có quan hệ gì với tớ, lúc trước không, bây giờ cũng không!”

“Đóa Hoa?” Tôi có chút sợ hãi kêu tên cô ấy.

Cô ấy đứng dậy, ổn định cảm xúc rồi lại ngồi xuống bên cạnh tôi, hết sức buồn rầu dùng tay xoa xoa mặt, “Khanh Ngữ thật là, ngốc quá đi. Tớ thích ai là chuyện của bản thân tớ, cậu ấy cùng ai ở bên nhau là chuyện của cậu ấy, sao phải cảm thấy có lỗi với tớ? Đâu phải là cậu ấy cướp cái gì của tớ.”

“Cậu ấy đại khái là cảm thấy nên nói rõ ràng thẳng thắn với cậu, không thể làm bộ như không thấy được.”

“Không, trên thực tế, tớ phải cảm ơn cậu ấy vì đã làm như không thấy.” Đại Hoa nghiêm túc nói, “Thích một người là không có lý do và cũng không có bất cứ nguyên tắc gì. Bây giờ tớ cũng đã quên mất vì sao tớ thích Lục Minh. Ở trong lòng tớ Lục Minh và Khanh Ngữ mới xứng là một đôi với nhau, cho nên tớ không chờ mong tới kết quả, chỉ là thuần tuý yêu thích mà thôi. Nghe ra thì thật là ngốc đúng không... Nếu lúc đó Khanh Ngữ nói hết tất cả mọi chuyện thì sẽ chỉ làm cho tớ cảm thấy xấu hổ, làm ơn đi, cho dù là bạn tốt nhưng cậu ấy là hoa hậu giảng đường, còn tớ lại như thế thì có thể tranh giành được gì? Chỉ có thể khiến cho bản thân mình tồi tệ hơn mà thôi...”

Tôi nhẫn nhịn, “Cho dù như vậy, cậu cũng không định tranh thủ một chút gì đó cho bản thân mình sao?”


“Có thể làm bạn bè ở bên cạnh cậu ta đã là đủ lắm rồi. Huống chi, bây giờ tớ cũng không còn thích cậu ta nữa.”

“Hả?”

“Chị hai à, từ lúc tớ vào đại học thì đã không còn thích cậu ta nữa rồi đó! Trường chúng ta nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, tớ cũng không thiếu người theo đuổi, chỉ có đứa ngốc như Khanh Ngữ mới nghĩ rằng từ trước đến giờ tớ vẫn ôm lấy mộng tưởng kia, không buông bỏ được mà thôi.” Nói xong cô ấy duỗi người vươn vai, “Lúc trước là bởi vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, bây giờ ngay cả thời gian ngủ cũng không có thì làm gì còn có thể suy nghĩ đến người khác nữa? Tớ bây giờ mới biết được thì ra mẹ tớ duy trì một cửa hiệu cắt tóc nho nhỏ rách nát như vậy cũng không phải là điều dễ dàng. Nếu không làm thì sẽ không có miếng ăn. Mẹ của tớ cứ luôn nói là muốn tới đây thăm tớ, ôi, nuôi bà ấy cũng không phải dễ dàng gì đâu, tớ phải nỗ lực hơn mới được.”

Tôi xác định lại cảm xúc của cô ấy một chút chắc chắn rằng không phải giả vờ mới thở phào, “Tớ còn lo lắng sau khi nói chuyện này với cậu, cậu sẽ trở mặt với tớ.”

“Đúng là có chút mất mặt đấy, những chuyện như yêu thầm này nếu không thành công thì tốt nhất là không nói cho ai biết. Con nhóc Khanh Ngữ này thật là, đã nhịn được nhiều năm như vậy mà cũng không nhịn được một lần nữa hay sao.”

Tôi cười cười, “Yên tâm, tớ sẽ không nói với người khác, đây là bí mật giữa mấy cô gái chúng ta.”

“Không phải đâu,” Đại Hoa có hơi xấu hổ xoa xoa ấn đường, “Tân Đường cũng biết chuyện này.”

“Hắn? Biết khi nào vậy? Là cậu nói với hắn sao?!” Tôi nổi giận.

“Ôi lúc đó là bị say rượu không cẩn thận mới nói ra thôi. Tớ và cậu ta chơi trao đổi bí mật, cậu ta nói với tớ là cậu ta thích cậu, tớ nói với cậu ta, tớ thích Lục Minh. Lúc đó hai người chúng tớ đều rất đáng thương đó, đều yêu đơn phương người khác, ôi, nhưng mà bây giờ ước nguyện của cậu ta đã trở thành sự thật rồi. ”

Tôi có chút buồn cười, “Thật vậy sao? Tân Đường nói hắn thích tớ vào lúc nào? Các cậu đi uống rượu lúc nào mà nhắc tới những chuyện đó?”

“Lâu lắm rồi, nhưng mà bây giờ thì không còn quan trọng nữa,” Đại Hoa sửa sửa tà váy, đối diện với tôi, “Khanh Ngữ và Lục Minh chia tay, quan hệ của chúng ta sau này bọn họ gặp mặt có phải sẽ rất xấu hổ không...”

“Cậu nhắc tới chuyện này thì tớ liền tức giận, tuy rằng Khanh Ngữ nói chuyện chia tay là do cậu ấy đề nghị, nhưng 100% là do thằng nhãi Lục Minh kia đối xử không tốt với cậu ấy. Tớ nhất định phải xử lý cậu ta một trận ra hồn.” Tôi nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chuyện này tớ đứng về phía Khanh Ngữ. Nhưng tình cảm là của hai người bọn họ, xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối không phải chỉ là do lỗi của một bên, bọn họ đã yêu nhau nhiều năm như vậy, chắc chắn là phải có mâu thuẫn không thể giải quyết được mới đi đến bước này.”

Tôi không nghĩ ra được, tức giận nói, “Dù sao vấn đề khẳng định là do Lục Minh mà ra thôi!”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.