Nói là nói chuyện, nhưng Giang Tùy nhất thời cũng không biết phải nói từ đâu, chia cách cũng lâu rồi, đột nhiên lại ở cạnh nhau thân mật như vậy, cảm thấy có chút không chân thực.
Cái này gọi là gì...Cận hương tình khiếp sao? (Chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.)
Cô nghĩ một chút, mỉm cười đau khổ: "Aizz, thật kỳ quái, lúc anh không có ở đây, em đã nghĩ là, đợi anh tới rồi sẽ cùng anh nói thật nhiều thật nhiều, bình thường gửi tin nhắn cũng nhiều như vậy mà."
Châu Trì: "Em còn chê anh gửi nhiều tin nhắn kìa."
"Không phải." Giang Tùy ngẩng đầu: "Anh không cảm thấy yêu đương như vậy sẽ mệt à, anh còn bận vậy nữa."
Ngày nào cậu cũng dành thời gian nói chuyện với cô, bận đến mức nào chứ.
Trước kia cậu rất bám người, nhưng đến khi hai người bắt đầu yêu nhau, ngày nào cũng gặp mặt, muốn bám liền bám, cũng không tốn bao nhiêu sức cả. Nhưng hiện giờ không như vậy nữa rồi, bọn họ cách xa nhau hơn một nghìn cây số. Còn có, học hành cũng nhiều, Châu Trì cũng còn tham gia vào một số việc khác. Từ năm lớp mười hai, cậu đã thường xuyên thức khuya rồi, hiện giờ lên đại học, cũng không nhàn rỗi, so với trước kia lại càng ngủ ít hơn.
Giang Tùy cảm thấy, cậu phải nỗ lực rất nhiều rồi.
Có đôi khi, cô nghe giọng cậu từ trong điện thoại, nghe ra được cậu rất mệt mỏi.
Nhưng Châu Trì không thừa nhận bao giờ, thường không để ý nói: "Này có là gì." Ngừng một chút, bàn tay vuốt vuốt mặt cô, cúi xuống nhìn: "Em mệt sao?"
Giang Tùy lắc đầu, đôi mắt yên tĩnh nhìn cậu: "Nếu như anh mệt, nhất định phải nói với em, không nhất thiết ngày nào cũng nói chuyện với em như vậy, còn nữa, em cũng có thể tới tìm anh, không cần phải mỗi lần đều là anh chạy qua tìm em."
Châu Trì cười một tiếng, âm thanh lười biếng: "Em cái cô gái nhỏ này, nghĩ cái gì mà nhiều vậy, anh là con trai đấy. Lại nói, lỡ em bị người ta bắt đi mất, anh biết tìm ai khóc đây?"
"..." Giang Tùy có chút câm nín: "Em đâu phải trẻ lên ba đâu." Lại còn bị bắt mất nữa.
Châu Trì: "Cũng chẳng khác mấy, có ai học đại học nửa năm rồi vẫn chưa thành niên không?"
"..."
Giang Tùy không nói nên lời.
Trong lớp trái lại vẫn còn hai người sinh năm 92 ấy, nhưng tháng thì lớn hơn cô, năm mới này cũng đã thành niên rồi.
"Tại vì em đi học sớm mà."
"Sao lại đi học sớm vậy? Cậu hỏi.
"Bà em ấy, trước đây bà từng là giáo viên tiểu học, em không học lớp năm tuổi, bà đưa em đi học lớp 1 luôn."
Giang Tùy mỉm cười một chút: "Nghe nói lúc đó bố em có phản đối ghê lắm, nói bà em dục tốc bất đạt, nóng vội chỉ hỏng việc thôi."
Châu Trì cũng cười: "Không phải cũng rất tốt sao?"
"Ừm, vì vậy bà em thường tự hào lắm, nói là bà không có sai."
Cô cười như vậy, để lội hàm răng nhỏ nhỏ trắng trắng của mình.
Lại muốn hôn rồi.
Châu Trì thực sự cảm thấy chuyến này qua đây đúng là một kiếp nạn.
Cô hỏi cậu có mệt không, cậu thật muốn nói với cô: "Chờ em lớn lên mới thật mệt."
Hai người cứ nói qua nói lại với nhau hết chuyện này đến chuyện nọ, sau đó lại nói về chuyện của mỗi người ở trường.
Giang Tùy nói Lý Mẫn bọn họ dự định học tiếng Anh, muốn thi IELTS, TOEFL, Châu Trì liền hỏi: "Em cũng muốn thi sao?"
Giang Tùy không chắc lắm: "Chị khóa trên em có nói, cho dù không xuất ngoại, thì có nhiều công ty cũng cần chứng chỉ này, so với bằng tiếng Anh cấp bốn cấp sáu gì đó thì có tác dụng hơn nhiều, Lý Mẫn rủ em cùng thi, nhưng mà em vẫn dang suy nghĩ." Cô từ nhỏ đến lớn đều rất chăm chỉ, đối với việc học hành luôn không bao giờ lơ là.
"Muốn thi thì cứ thi." Châu Trì nói: "Về trường anh cũng kiểm tra lại một chút."
"Thật không?" Giang Tùy mỉm cười: "Vậy nếu như sau này ra ngoài học, chúng ta có thể học cùng nhau được không?"
Cậu gật đầu: "Được."
Thực ra trong lòng Châu Trì không hề bất ngờ chút nào cả, thời gian hai người quen biết đến giờ, cô chính là một học sinh tốt, lúc nào cũng cố gắng học hành.
Còn cậu không phải, những năm ở Mi Thành, là khoảng thời gian hỗn loạn, không có mục tiêu, không có chí hướng, cũng không có ai kỳ vọng gì ở cậu.
Châu Mạn nói cậu như vậy, lấy gì đòi ở cạnh Giang Tùy.
Hiện tại cậu cũng không biết có thể lấy cái gì, nhưng ít nhất trong lòng cậu rất rõ, muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp, khiến cô sau này sẽ không phải hối tiếc vì lúc đó đã chọn mình.
Đêm giao thừa năm mới, hai người không ra ngoài, mà trải qua trong khách sạn. Lúc chín giờ hơn, Châu Trì đi xuống một chuyến, mang lên một ít đồ ăn khuya.
Hai người cùng nhau ngồi ở bàn ăn, như thể trở về những năm trung học, không hề có gì thay đổi.
Lúc ăn xong, Giang Tùy nhận được một tin nhắn.
"Năm mới vui vẻ." Là tin nhắn của Trần Dịch Dương.
Trần Dịch Dương cũng ở thủ đô. Cậu ta học ở đại học P, cách không xa, ngồi xe bus thẳng một chuyến là tới, chỉ có vài trạm giữa chừng.
Tháng trước có một buổi gặp mặt cựu học sinh, có rất nhiều người ở trường trung học số hai, Giang Tùy bị một chị đồng hương trực tiếp kéo đi, vừa khéo ở đó lại gặp Trần Dịch Dương, cũng lúc đó cậu ta đã xin số điện thoại Giang Tùy.
Giang Tùy không tiện từ chối, sau đó liền bị kéo vào nhóm chat của hội đồng hương, Trần Dịch Dương lại nhân cơ hội này mà thêm số QQ của cô.
Hai chuyện này Giang Tùy cũng không nói với Châu Trì. Không biết vì sao, Châu Trì đặc biệt để ý đến Trần Dịch Dương, Giang Tùy sợ cậu tức giận.
Nghĩ nghĩ một chút, Giang Tùy nhắn lại một tin: "Cậu cũng vậy."
Không ngờ, cậu ta lại gửi tiếp một tin nữa.
"Nghỉ lễ cậu có dự định gì không? Vài người trong hội đồng hương định ngày mai đi leo núi, cậu có muốn đi cùng không?"
Làm sao có thể đi cùng.
Giang Tùy nghĩ một cái cớ, chuẩn bị trả lời cậu ta, bảo mình ở nhà ôn bài, bởi vì sắp đến kỳ thi.
Cô vừa soạn được hai chữ, Châu Trì đi vứt rác rửa tay đã quay lại, hỏi cô: "Ai tìm em đấy?"
Giang Tùy có chút khẩn trương nhìn cậu, muốn nói dối, lại cảm thấy không được.
Châu Trì nhìn thấy cô do dự, liền nhíu nhíu mày: "Không thể nói à?"
Giang Tùy mím mím môi, vẫn là không muốn nói dối cậu.
"Là Trần Dịch Dương..."
Châu Trì cứng người, bước qua, lấy miếng khăn giấy lau lau tay, nhàn nhạt hỏi: "Hai người còn liên lạc à?"
"Cũng không phải." Giang Tùy vừa nhìn cậu vừa cẩn thận giải thích: "Cậu ta cũng không nói gì cả, chỉ vừa hỏi em ngày mai hội đồng hương đi leo núi, nói em có muốn đi cùng không?"
Châu Trì không nói gì, lau tay xong liền ném miếng giấy vào thùng rác.
Giang Tùy nói: "Anh không giận đấy chứ."
Châu Trì nhướng mày, thấp giọng hỏi một câu: "Em có thể mặc kệ cậu ta được không? Cậu ta có ý đồ với em đấy."
Giang Tùy nhíu nhíu mày: "Cậu ấy cũng có nói gì đâu, hơn nữa căn bản em cũng không liên lạc được mấy lần. Bởi vì học cùng trường cấp ba, nếu mà em cứ giở mặt lạnh như tiền với cậu ấy cũng đâu có được đâu đúng không?"
Thực ra Giang Tùy cũng suy nghĩ rất nhiều, Trần Dịch Dương cũng đâu có bày tỏ với cô cái gì đâu, bọn họ thậm chí so với mối quan hệ bạn học cũ còn xa lạ hơn, cô cảm thấy nếu cô không thân thiện thì có vẻ giống như không coi người khác ra gì vậy.
Loại tâm lý của Giang Tùy rất bình thường, trong mối quan hệ với mọi người, cô rất ít khi trưng ra khuôn mặt không tốt, đều là thái độ bao dung hiền lành, trừ phi đối phương đặc biệt quá phận, ví dụ như trường hợp bám đuôi của Lâm Ngạn chẳng hạn.
Nhưng Châu Trì không như cô, cậu đã quen với việc là chính mình, kết bạn cũng rất tùy ý, muốn thì chơi, không thích thì không thèm để ý, không phải nghĩ nhiều.
Giang Tùy nói như vậy, trong lòng cậu vẫn không thoải mái cho lắm, nhưng bây giờ đã không phải cấp ba nữa, yêu nhau đã sắp hai năm rồi, cậu cũng đã thay đổi rất nhiều, kiềm chế hỏi: "Thế em trả lời thế nào?"
Giang Tùy nói: "Em nói với cậu ấy em ở nhà học, không đi."
"Nếu lần sau cậu ta vẫn hẹn em thì sao?"
Hả?
Giang Tùy nói: "Chắc là không đâu, cậu ấy cũng rất bận, chắc chỉ có thời gian này là rảnh rỗi thôi."
Châu Trì bước lại gần, đứng dựa vào bàn, ánh mắt dừng trên người cô: "Em nghĩ quá đơn giản rồi, cậu ta cho rằng cậu ta làm cái gì chứ? Cậu ta đang thăm dò em đấy. Con trai đứa nào mà chẳng vậy, đã được voi đòi tiên, lại còn không biết hối cải."
Giang Tùy ngẩn người, ngước lên nhìn cậu.
"Em nói với cậu ta, em với anh đang yêu nhau, có đi leo núi thì cũng là đi với anh." Cậu chìa tay ra trước mặt cô: "Đưa điện thoại đây, anh trả lời hộ cho."
Giang Tùy lặng lẽ nhìn cậu một lúc.
Bầu không khí trong phòng có chút biến hóa không giải thích đươc.
Qua vài giây sau, cô cũng đưa điện thoại qua cho cậu.
Châu Trì cúi đầu, xóa hai chữ cô vừa mới gõ đi, soạn một tin nhắn khác.
Tầm nửa phút sau, Trần Dịch Dương nhắn trả lời: "Được, tôi biết rồi, chúc hai người chơi vui vẻ, hai ngày tới nhiệt độ khá thấp, leo núi nhớ chú ý an toàn."
Châu Trì không nhắn lại nữa, nhìn một cái, sau đó trả lại điện thoại cho cô.
Giang Tùy nhận lấy, cúi đầu xuống, cũng không nói gì.
Hai người im lặng vài giây, Châu Trì giơ tay ra kéo cô ôm vào lòng: "Giận rồi à?"
Giang Tùy vẫn không nói gì, cậu lại cúi xuống hôn.
"Anh nhìn không quen cậu ta, biết không." Cậu nhỏ giọng nói, môi vẫn luẩn quẩn trên mặt cô: "Cậu ta ở gần em như vậy, vạn nhất cướp mất em thì anh phải làm sao?"
"Anh còn không tin em?" Thanh âm Giang Tùy rất nhỏ, môi khẽ mấp máy: "Em cũng đâu có thích cậu ấy."
"Vậy thì em cứ bơ cậu ta đi."
Giang Tùy cuối cùng cũng phải gật đầu.
Cậu khổ cực chạy qua đây, cho nên cô không muốn cậu không vui vẻ.
Châu Trì ở lại thủ đô ba ngày, hai người đi thăm quan một vài nơi, bởi vì lại đổ một trận tuyết, cho nên không đi xa được, cũng không thể đi leo núi.
Tối mùng ba, Châu Trì bay về. Giang Tùy muốn ra sân bay tiễn cậu, nhưng cậu không cho.
Hai người đứng ở cửa khách sạn chia tay.
Lúc cậu rời đi, Giang Tùy rất buồn, cảm thấy ba ngày trôi đi nhanh quá.
Lúc không ở bên cạnh vẫn tốt, ở bên nhau rồi lại phải chia xa, loại cảm giác này buồn bã này càng tăng gấp vài lần.
Taxi đang đậu ở bên đường đợi, cô vẫn ôm cậu, không muốn buông tay.
Châu Trì nhỏ giọng thì thầm: "Tự chăm sóc mình cho tốt."
"Ừm." Cô nói: "Lần sau em tới tìm anh, thi xong sớm thì em sẽ tới."
"Ừ, tùy tình hình xem, đến lúc đó hãy nói vậy."
Giang Tùy gật đầu, buông cậu ra.
Châu Trì lại hôn cô một lần nữa.
Lúc cậu bước vào xe, Giang Tùy ở bên ngoài vẫy vẫy tay, xe đi rồi, cô lại càng cảm thấy lạc lõng, cảm thấy chút sự việc không vui về Trần Dịch Dương ngày hôm đó đều không là gì.
Giang Tùy chắc chắn, kỳ nghỉ sau nhất định phải đi tìm cậu.