Thanh tiến độ vậy mà lại hạ, sau khi Thời Tiến cùng Dung Châu Trung triệt để trở mặt đánh một trận.
Thời Tiến đần mặt, nhìn thanh tiến độ trong đầu, rồi nhìn Dung Châu Trung mặt tối sầm lại co quắp ở trên ghế sa lon điều chỉnh hô hấp cách đó không xa, tâm lý rối như tơ vò không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể khẳng định một chuyện—— Dung Châu Trung không có sát ý đối với cậu.
Mới nãy khi cậu đã đưa cả súng vào tay Dung Châu Trung, Dung Châu Trung sắp tức điên lại ném súng ra ngoài, đây không phù hợp với phản ứng của hung thủ giết người. Người thực sự mang sát ý trong lòng, khi bị người muốn giết chọc giận đến cơ hồ mất lý trí, là sẽ không cầm vũ khí lại không hành động.
Nội dung vở kịch quả nhiên có lỗ thủng.
Xác định điểm này, Thời Tiến liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có chút chột dạ.
Cãi nhau biến thành đánh nhau, tuy rằng cậu lựa chọn làm như vậy là vì làm rõ bí ẩn của thanh tiến độ, loại trừ hiềm nghi các anh trai là hung thủ giết người, mà động thủ vẫn là hơi quá mức, hơn nữa cậu không phải nguyên chủ, làm những thứ này là tình không hợp lý không đúng.
Nếu như dùng lập trường của Dung Châu Trung để xem, vậy tất cả những việc hôm nay quả thực chính là tai bay vạ gió trên trời rơi xuống.
Vốn dĩ, người ta đang ngủ ngon giấc ở nhà, lại bị em trai vẫn luôn không ưa tới cửa gây rối…
Trong lòng trong nháy mắt phủ kín áy náy dành cho “công cụ gỡ mìn” Dung Châu Trung, Thời Tiến bò dậy từ dưới đất, nhìn Dung Châu Trung trên ghế sô pha đã điều chỉnh tốt hô hấp, nhắm mắt lại co quắp ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ gì, thử thăm dò: “Cái kia, vết thương đau không?”
Dung Châu Trung xoẹt một cái mở mắt ra quay đầu nhìn cậu, khóe miệng vẫn còn xanh tím, bên trong cặp mắt đào hoa toàn là ánh sáng lạnh, cắn răng nói: “Cậu nói có đau hay không? Sao cậu còn chưa phắn đi?”
“Không phắn được, chân tôi đau, vừa nãy đánh nhau đụng vào bàn trà.” Thời Tiến thành thật khai báo, ngắm mặt Dung Châu Trung một cái, chột dạ hỏi, “Lát nữa anh còn làm việc đúng không, cái đó, vết thương trên mặt anh…”
Dung Châu Trung sững sờ, nâng tay sờ sờ khóe miệng hơi nhói đau, càng tức hơn, giận giữ đạp bàn trà một cái, quát: “Thời Tiến cậu thật là biết tìm việc cho tôi, cút cút cút! Mau chóng cút!”
Thời Tiến không chỉ không cút, mà lại còn cà thọt đến gần một chút, hỏi: “Tủ thuốc nhà anh ở đâu?”
Dung Châu Trung quay đầu không nhìn cậu, bộ dáng như giận tới sắp thăng thiên.
“Không nói thì thôi, tôi đi lấy chút đá lạnh chườm một lát cho anh, anh dựa vào mặt ăn cơm, trị thương quan trọng.” Thời Tiến vừa nói vừa lết xuống nhà bếp.
“Thằng nhóc cậu nói ai dựa vào mặt ăn cơm!” Dung Châu Trung ngồi dậy nhìn Thời Tiến, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi là dựa vào thực lực! Thực lực! Thời Tiến cậu có phải cố ý hay không? Ngày hôm nay rốt cuộc là cậu tới làm gì, cậu muốn chết sao!”
Biểu tình cả mặt Thời Tiến đều là “Tôi có lỗi với anh” nhìn hắn một cái, nhặt súng về một lần nữa đưa tới, thành thật trả lời: “Tôi đúng là cố ý… Cái này cho anh, nếu anh tức giận mà nói, có thể…”
“… F***!” Dung Châu Trung tức giận đến nắm tóc, biểu tình cũng sắp vặn vẹo, “Có thể cái gì? Tôi còn có thể giết cậu sao chứ! Cậu đi có được hay không, đi mau!”
… Có thể bắn nổ vài cái thùng rác trút giận.
Thời Tiến yên lặng đặt khẩu súng lên ghế sô pha, không đi, quay người vào nhà bếp.
Dung Châu Trung nhìn bóng lưng cậu tập tễnh rời đi, giận đến mức nhắm mắt ngồi phịch xuống ghế sô pha, lồng ngực kịch liệt phập phồng, như đang nỗ lực đè nén cơn giận.
Quẻ Nhị vây xem toàn bộ quá trình thấy hắn như vậy, trong lòng đột nhiên tràn đầy đồng tình với hắn —— quá thảm, có tên em trai xấu xa như Thời Tiến, ngẫu nhiên có ý nghĩ muốn bóp chết cậu ta giống như cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.
Thời Tiến cầm đá đi ra, còn thuận tiện nấu một nồi mì sợi —— vật lộn đến giờ này, đã quá giờ cơm trưa, khẳng định mọi người đều đói.
“Trước tiên dùng khối đá chườm khóe miệng một chút.” Thời Tiến đưa đá tới trước mặt Dung Châu Trung, bắt đầu cầm chén bưng gần nồi lấy mì, vừa lấy vừa càm ràm, “Trong tủ lạnh của anh tại sao đồ ăn gì cũng không có, cũng chỉ có một bao mì sợi cùng mấy quả trứng gà, ngay cả cải xanh cũng không tìm thấy, anh như vậy là không được, cho này, ăn đi, lót lót bụng trước.”
Dung Châu Trung vừa ngửi thấy mùi mì sợi đã sớm mở mắt ra, lúc này thấy Thời Tiến có thể nói là hiền lành mà ngồi ở đối diện bàn trà lấy mì sợi, trên mặt vẫn còn xanh xanh tím tím, trong lúc nhất thời tức cũng không được, mắng cũng không phải, vừa cảm thấy Thời Tiến là người điên, lại cảm thấy cậu đần như heo, cảm xúc trong lòng thay đổi mấy lần, chỉ cảm thấy ngọn lửa mới vừa đè xuống lại muốn bùng cháy.
“Cậu còn có thể xuống bếp?” Quẻ Nhị hung hăng chen vào câu chuyện, ngồi xuống bên cạnh Thời Tiến.
“Ừm, chỉ là tay nghề không quá tốt.” Thời Tiến cực kì khiêm tốn, đặt bát mì đầu tiên được múc ra vào trước mặt Dung Châu Trung, chén thứ hai tới trước mặt Quẻ Nhị, bát cuối cùng không quá đầy đặt tới trước mặt mình.
Dung Châu Trung trừng cái bát không nhúc nhích.
Quẻ Nhị đã không khách khí bắt đầu ăn —— hắn ngược lại đã đói bụng.
Hai vị khách không mời mà tới, cứ như vậy ăn mì ngay tại phòng của chủ nhân, húp mì đến đặc biệt vang, quả thực cứ như là cố ý.
Gân xanh trên trán Dung Châu Trung nhô lên, trên mặt toàn là nhẫn nại, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ngồi dậy, trừng cái đầu kiwi chôn ở trong bát của Thời Tiến, vừa chuẩn bị há mồm phun độc, Thời Tiến lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Nhanh ăn đi, mì để lâu sẽ trương, ăn không ngon.” Thời Tiến ấm giọng khuyên bảo, còn cầm chén đẩy một cái tới trước mặt Dung Châu Trung.
Dung Châu Trung nhìn ánh mắt cậu vô tội giống như phảng phất chưa từng phát sinh chuyện gì, lời tới miệng cứ như vậy nghẹn ở yết hầu, không xuống được cũng thả không ra, ánh mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng đưa tay cầm chén trước mặt, thật sự bắt đầu ăn mì, ăn đến nghiến răng nghiến lợi —— ăn no mới có sức lực đuổi người, trước đó hắn đánh nhau đánh thua, nhất định là bởi vì ngủ một ngày không ăn cơm cho nên không có khí lực, không phải hắn tài nghệ không bằng người! Thằng nhóc con giả ngu tinh thần phân liệt, chờ bị thu thập đi!
Nhưng mà chờ hắn ăn no, ấp ủ chuẩn bị kỹ càng để đối phó với Thời Tiến ở lì đó không đi, Thời Tiến lại ngoan ngoãn rửa bát, quét nhà, còn gói rác lại tự mình mang đi, lễ phép nói lời cáo từ, trước khi đi còn dặn Dung Châu Trung cẩn thận sasaeng fan, bởi vì cậu chính là căn cứ theo chỉ dẫn của sasaeng fan mò tới đây.
Dung Châu Trung yên lặng hít sâu, từ trong hàm răng nặn ra ba chữ: “Nhanh, chóng, cút.”
“Bây giờ tôi sẽ đi.” Thời Tiến mang theo rác đi ra cửa, lúc tới huyền quan đột nhiên quay người lại.
Dung Châu Trung lập tức lăm le nhìn sang, thân thể căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu.
“Anh ba, chuyện ngày hôm nay… thật xin lỗi.” Thời Tiến xin lỗi, xoay người cúi đầu làm một cái lễ lớn với Dung Châu Trung, sau đó kéo Quẻ Nhị đi mất không quay đầu lại —— lúc đóng cửa còn đặc biệt cẩn thận, cố ý hành động nhẹ nhàng, bày ra lễ phép mười phần.
Cùm cụp, bên trong biệt thự khôi phục yên tĩnh.
Dung Châu Trung nhìn huyền quan, lại nhìn huyền quan, cuối cùng không nhịn được nhấc chân đạp cái ghế bên cạnh huyền quan một phát, căm giận mắng: “Thằng nhóc con chết tiệt!”
Thời Tiến vừa lên xe liền ngồi phịch lên ghế, cau mày xoa chân.
“Làm sao vậy, bị thương thật?” Quẻ Nhị dò hỏi.
Thời Tiến gật đầu, trả lời: “Hình như sưng lên rồi.”
Quẻ Nhị cau mày, ngậm điếu thuốc nhưng không châm, đưa tay nổ máy xe, nói: “Nhịn một chút, trên xe này không có tủ thuốc, chúng ta về hội sở. Cậu xem cậu kìa, đánh nhau thì đánh nhau, lén lút nhường anh của cậu là có ý gì? Hắn ta là đánh cậu thật, cậu còn cho hắn mặt mũi cố ý tránh mặt của hắn ta, trên mặt hắn ta chỉ có một khối xanh tím chỗ khóe miệng, cậu nhìn lại mặt cậu một chút, tôi cũng không biết nên nói cậu cái gì mới tốt.”
“Đây không phải là ngay từ đầu không muốn đánh sao…” Thời Tiến chột dạ, thấy hắn cau mày, lấy lòng cười cười với hắn, nói rằng, “Cám ơn anh đi cùng tôi ngày hôm nay, lát về mời anh ăn cơm.”
“Ăn cơm hội sở cung cấp miễn phí?” Quẻ Nhị tức giận liếc xéo cậu một cái, nói, “Được rồi được rồi, trên người đau cũng đừng kiên cường chống đỡ nói chuyện, cậu vẫn là ngẫm lại lúc trở về hội sở, nên làm sao giải thích với Quân thiếu một thân thương tích này của cậu đi.”
Thời Tiến: “…” Nguy rồi, sao lại quên mất là còn một cửa này.
Bữa trưa hôm đó, Liêm Quân không đợi được bà mẹ già Thời Tiến, hỏi Quẻ Nhất mới biết Thời Tiến lôi Quẻ Nhị ra cửa, nói là đi tìm Dung Châu Trung trả đồ. Trên mặt Liêm Quân không biểu hiện gì, bữa trưa lại ăn ít đi nửa bát cơm.
Qua bữa trưa không bao lâu, Thời Tiến cùng Quẻ Nhị trở lại, Quẻ Nhị vẫn tràn trề sức sống, Thời Tiến lại mang theo thương tích, bước đi cũng cà nhắc cà nhắc.
“Chuyện gì xảy ra?” Liêm Quân cau mày, buông xuống văn kiện trong tay.
Thời Tiến có chút chột dạ, dòm anh một cái, trả lời: “Tôi và anh của tôi đánh một trận.”
“Thắng hay thua?” Liêm Quân tiếp tục hỏi.
Thời Tiến sững sờ, trả lời: “Coi như tôi thắng đi, anh của tôi cuối cùng bị tôi đè xuống đất đánh.” Tuy rằng xét cho đúng, kỳ thực vết thương trên người cậu nặng hơn một ít.
Liêm Quân liếc mắt nhìn mặt cậu xanh xanh tím tím, xua tay nói: “Đi xử lý vết thương.”
Đây là không chuẩn bị truy cứu chuyện cậu một mình ra khỏi cửa đánh nhau?
Thời Tiến lập tức vui vẻ, nhịn đau vỗ mông ngựa Liêm Quân vài câu rồi mới đắc ý mà cà thọt đi phòng y tế.
Chờ cậu rời đi, Quẻ Nhất canh giữ ở bên cạnh Liêm Quân cau mày nói: “Quân thiếu, nhiệm vụ hợp tác cùng chính phủ thật sự muốn cho cậu ta đi?”
“Tuổi tác của cậu ta thích hợp nhất.” Liêm Quân trả lời, thấy Quẻ Nhị vẫn chưa rời đi nhìn lại, giải thích, “Chính phủ bên kia đưa tin tới đây, các cậu khoảng thời gian này chuẩn bị một chút, cho Thời Tiến một khóa tập huấn ngắn hạn, chính phủ bên kia hẳn là cũng sẽ phái người sang đây, chuẩn bị bàn bạc.”
Quẻ Nhị cau mày, có chút lo âu liếc mắt nhìn phương hướng Thời Tiến rời khỏi, gật gật đầu, hạ giọng đáp một tiếng.
Sau khi Thời Tiến xử lý xong vết thương trở về phòng, Tiểu Tử đột nhiên mở miệng, nói rằng: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu rơi xuống 880, mới vừa nãy luôn.”
Hạ rồi?
Thời Tiến nghi hoặc, vừa định tỉ mỉ hỏi một chút, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, lấy ra vừa nhìn, lại là Dung Châu Trung phát tin nhắn tới, nội dung hết sức đơn giản thô bạo —— cậu chờ chết đi!
“…”
Thanh tiến độ giảm xuống cùng thời gian nhận được tin nhắn một trước một sau, thật là khiến người ta không có cách nào không liên tưởng.
Thời Tiến nhìn chằm chằm cái tin nhắn này ngắn ngủi vài giây, mỉm cười, giật giật ngón tay, hồi: Được, Anh ba, anh nhớ thoa thuốc cho vết thương.
Dung Châu Trung:… Cút!
Cả mặt Thời Tiến giống như người cha từ ái, thỏa mãn than thở: “Nếu như bị hắn trù chết một chút là thanh tiến độ có thể rơi xuống, vậy tôi nguyện ý hắn mỗi ngày lại đây nguyền rủa tôi chết.”