Ánh mắt Hàn Dạ Nguyệt nhìn Hạ Uyển Đồng càng thêm thâm thúy, quả thực đây còn là Hạ tiểu thư ngu ngốc sao?
Hắn đã cho tra tất cả hành tung, quan hệ của Hạ gia, quả thực là không có chỗ sơ hở.
Nếu nói Hạ Uyển Đồng một đêm thông minh ra thì hắn không tin, nhưng cũng không hề có dấu hiệu của việc Hạ tiểu thư bị thay thế.
“Ngươi rất thông minh, không giống như Hạ Uyển Đồng trước đó.”
“Trước đó?”
Hạ Uyển Đồng nhíu mày.
Tên Hàn vương này thật nhạy bén, chuyện nàng không còn là nguyên chủ cũng bị hắn nghi ngờ.
“Ngươi nói xem.”
Ánh mắt Hàn Dạ Nguyệt trở nên thâm trầm hơn, nhìn Hạ Uyển Đồng có chút đánh giá.
“Tùy ngài suy nghĩ, tiểu nữ có phải hay không cũng không quan trọng, không phải sao?”
“Tiểu nữ chỉ muốn yên ổn qua ngày, chuyện khác cũng không quan tâm nữa, thật ra không có sức lực để tâm.”
Nàng nhìn vu vơ lắc lắc đầu, cảm thấy mặc kệ mọi thứ, chỉ là trong thế giới đầy âm mưu này, nàng cần bảo vệ bản thân.
Nếu không nàng cũng mặc kệ rồi.
“Mong là ngươi nói được làm được, bổn vương không ngại giết nữ nhân.”
Hàn Dạ Vương ánh mắt sắc lạnh nhìn Hạ Uyển Đồng như cảnh cáo.
Tuy nhiều lần hắn cảnh cáo, nàng cũng chỉ thờ ơ cho qua, nhưng trong lòng nàng âm thầm kêu khổ.
Nơi này mạng nàng như con kiến, chết là chết, còn có thể chống trả.
Càng như vậy nàng càng quyết tâm phải xây dựng thực lực nhanh nhất có thể, nếu không thì ngày nàng chết không xa đâu.
“Vậy Hàn vương nói rõ mục đích đi. Tránh để tiểu nữ lo sợ.”
Hà Uyển Đồng cũng chỉ lạnh nhạt nói như không có gì, vốn dĩ hiện tại chỉ có Hàn Dạ Nguyệt cùng nàng có thỏa thuận lợi ích.
“Bổn vương muốn cùng ngươi xây dựng một mối hôn sự. Tất nhiên là chỉ để che mắt người ngoài.”
“Ngài chắc chắn là không bị sao chứ?”
Nghe Hàn Dạ Nguyệt nói vậy thì Hạ Uyển Đồng bật người dậy, cảm thấy thật mơ hồ, người này là muốn làm gì.
“Thanh đế bên kia nếu không diệt ta thì sẽ đối phó ngài. Vậy mà ngài còn muốn có hôn sự với ta? Đây là ngài điên rồi đi.”
Nàng còn chưa muốn chết, thân phận của nàng hiện tại rối rắm, chưa nói đến nàng còn đang suy nghĩ làm sao rút về trang viên trên núi kia.
Ở đây thật thị phi, nay còn bị bắt làm Vương phi gì gì đó?
Chắc gì là Vương phi, có khi bị hắn ép làm trắc phi gì đó thì thảm rồi.
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng nhìn Hàn Dạ Nguyệt có chút nghi ngờ.
“Tuy chuyện ta bị cổ độc không mấy người biết, nhưng chuyện ta bị thương không thể sống quá lâu thì ai ai cũng biết. Ngươi cho rằng với tính cách của Thanh đế có thể bỏ qua ta sao?”
Hàn Dạ Nguyệt nhàn nhã uống trà, vừa giải thích.
“Thì sao chứ?”
Giọng nói lạnh nhạt không có chút quan tâm của Hạ Uyển Đồng càng cao hơn.
Tuy đạo lý Hàn vương là chiến thần vì bệnh mà lui về làm vương gia nhàn hạ chờ chết.
Nhưng nàng cũng không muốn rắc rối, thị phi bủa vây nàng còn chưa đủ sao?
Ngại nàng chưa bị phiền đủ?
“Ngươi nghĩ rằng ngươi an toàn được bao lâu? Thanh đế để ý đến Hạ gia thì dù ngươi là kẻ trói gà không chặt hay một đứa bé nhỏ hắn cũng sẽ tìm cách diệt tận gốc.”
“Mà nếu ta với ngươi có hôn sự, ngươi xem như gả qua xung hỷ cho ta, mà Thanh đế cũng sẽ không làm gì ngươi, cùng lắm đối phó một đôi thôi.”
Hàn Dạ Nguyệt lạnh nhạt cười giải thích.
“Ý ngươi là muốn ta chết cùng ngươi? Chết một mình sẽ rất cô đơn?”
Tên này là ý gì chứ?
Đối phó một đôi?
Là lôi kéo nàng chết theo còn gì?
“Ngươi vẫn chưa hiểu Thanh đế.”
“Hắn ta sợ nhất là mất quyền lực, nhưng cũng rất trọng mặt mũi. Nếu không ngươi nghĩ tại sao ngươi lại được phong Huyện Chúa?”
Hạ Uyển Đồng gật gật đầu.
Kẻ đứng trên mọi người dù có suy nghĩ dơ bẩn vẫn phải tỏ ra là người tốt, điều này nàng hiểu.
“Nhưng cũng không có nghĩa là lão ta không có hàng ngàn cách diệt ta.”
“Mà ngài cũng vì định trước không còn sống lâu nên mới được thư thả như thế.”
Hạ Uyển Đồng cũng nhẹ giọng phân tích.
“Tất cả điều này cũng không hề cho ta thấy được hôn sự giữa chúng ta có lợi ích gì cho cả hai.”
Nói đến đây nàng lắc lắc đầu.
“Vốn dĩ Thanh đế còn muốn cài người đến cạnh ta, mục đích là xung hỷ, nhưng thực sự có lẽ là muốn giám sát ta. Hoặc cũng có thể muốn ta chết nhanh hơn.”
“Thì liên quan gì đến ta?”
Hạ Uyển Đồng vẫn lạnh nhạt đáp.
“Thay vì để một kẻ tâm thuật bất chính bên cạnh, ta liên hợp cùng ngươi. Dù sao ta cũng có cách để ngươi toàn thân lui về trang viên kia mà không ai làm gì được.”
“Đổi lại, ngươi giúp ta.”
Hàn Dạ Nguyệt không nhanh không chậm nói.
“Nếu lão hồ ly kia giết cả hai chúng ta thì sao?”
Cái mạng nhỏ này chết một lần rồi, nàng không muốn chết thêm lần nữa đâu.
Hàn Dạ Nguyệt im lặng nhìn nàng.
“Ta có điều kiện.”
Ngay khi hắn muốn nói gì đó thì nàng kịp lên tiếng.
“Ta sẽ đồng ý giúp ngươi, cũng có cách đối phó. Chỉ là… ta muốn một nửa tài sản vương phủ.”
Nếu là ở hiện đại, vợ chồng lấy nhau rồi ly hôn cũng được một nửa tài sản đúng không?
Nàng ở thời này cũng chỉ lấy một nửa, dù gì là hôn sự đó.