Lý ma ma vẻ mặt lo lắng, cảm thấy mọi chuyện cứ lần lượt kéo đến Hạ phủ, thật khổ thân cho tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, Tứ hoàng tử cùng Đại hoàng tử tới…”
“Họ tới thì tới thôi, có gì mà ma ma phải lo lắng chứ?”
Hạ Uyển Đồng tuy là nói vậy nhưng cũng cảm giác lạ, tại sao họ lại tới đây chứ?
Lại còn là cả hai hoàng tử?
“Nhưng… hai vị ấy đem khá nhiều người… vẻ mặt có chút… khó coi.”
Lý ma ma vô cùng lo lắng, Hoàng tử là ai chứ? Lại như khởi binh vấn tội, ai mà không lo lắng cho được.
“Đi thôi, xem xem các vị ấy đến làm gì.”
“Gọi Tiểu Trúc đi với ta đi.”
Nói xong cũng quay đầu phân phó.
Nàng không chắc là đối phó được, có Tiểu Trúc vẫn tốt nhất, dù sao Đại hoàng tử cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì.
Mà Tứ hoàng tử kia… nàng thực sự không có chút thông tin nào.
Phải nói nguyên chủ có bao nhiêu thâm tình với Đại hoàng tử chứ?
Ngu ngốc mà!
Hạ Uyển Đồng cảm thán.
Đại sảnh phía trước đã thấy khí thế bừng bừng của hai vị Hoàng tử.
“Hình như trời trở lạnh rồi.”
Nàng lẩm bẩm nói.
“Tiểu thư phân phó gì ạ…”
Tiểu Trúc nhanh chóng đi đến gần muốn nghe rõ hơn.
“Ta chỉ thấy phía trước thật lạnh, làm ta sởn da gà thôi.”
Nhìn đại sảnh phía trước nàng thả bước chậm hơn, cảm thấy thật chán ghét, không muốn đối mặt với đám người kia một chút nào.
“Thần nữ tham kiến hai vị Hoàng tử.”
Hạ Uyển Đồng quy củ hành lễ, không chút sai sót nào.
Cả hai người còn muốn định khó dễ Hạ Uyển Đồng một chút, trước giờ nàng ghét nhất là hành lễ.
Nhưng nay lại ngoan ngoãn hành lễ cũng không có điểm nào để nói.
“Ừm…”
Tứ hoàng tử định để nàng bình thân, nhưng còn chưa kịp nói thì Hạ Uyển Đồng đã đứng lên.
Nàng nhanh chóng ngồi vào vị trí đối diện Tứ Hoàng tử.
“Không biết các vị đến là có chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình.
Phong thái cùng khí chất của Hạ Uyển Đồng vô cùng khác làm cho Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử có chút không thích ứng kịp.
Vốn dĩ Đại hoàng tử biết hủy hôn với Hạ tiểu thư Hạ gia là điều hắn mong muốn, nhưng hiện tại thứ đồ hắn cần lại không tìm được.
Tứ đệ của hắn lại vô cùng khó chịu vì bị ép lấy Lâm Giai Kỳ, mà nữ tử kia trong sạch hay không cũng không quan trọng, mà tai tiếng kia vang xa khắp nơi.
Hắn vô cùng uất ức tìm Đại hoàng tử, được Hoàng huynh chỉ điểm đến làm khó Hạ Uyển Đồng để bỏ tức.
Vì dù sao chuyện này cũng vì nàng mà ra, Tứ hoàng tử cảm thấy cũng đúng, chơi đùa một Huyện chúa thì sao?
Bọn họ còn không phải Hoàng tử sao, mà Hạ tiểu thư ngu ngốc trước giờ luôn xem Đại hoàng tử là trời.
Vì vậy Tứ hoàng tử theo đến đây, mang người đến là để thị uy là chính, cũng là muốn trút cơn giận chuyện Lâm nhị tiểu thư kia.
Chỉ là…
Đây là Hạ Uyển Đồng ngu ngốc trước kia sao?
“Hạ tiểu thư thật nhàn nhã.”
Đại hoàng tử nhìn dáng vẻ hiện tại lại khởi lên một chút hứng thú.
“Nhờ ơn Đại hoàng tử, thần nữ vẫn ổn.”
Vẻ mặt nhàn nhã của nàng như không đặt hai vị hoàng tử này trước mặt, cả nước trà cũng không cho nô tài đem lên.
“Hạ phủ xuống dốc đến mức đến trà đãi khách cũng không có sao?”
Đại hoàng tử cũng không bỏ qua, cố tình bắt bẻ.
“Hoàng huynh, đây là xem thường chúng ta chăng?”
Tứ hoàng tử cũng thêm vào chút dầu, sợ chuyện không đủ loạn.
Vốn hắn cùng Lâm Giai Kỳ cũng xem như có chút tư tình, nhưng với loạt lời đồn ngoài kia, thanh danh Lâm nhị tiểu thư này càng không xứng với hắn.
Hiện tại dù lấy về làm trắc phi hay thiếp gì đó cũng như ép hắn nuốt con ruồi xuống vậy.
Hôn sự đã định, trút giận Hàn vương thì không thể, chỉ có thể trút giận lên kẻ liên quan.
“Hai vị Hoàng tử uống trà có thể tới trà quán, Hạ phủ trải qua nhiều biến động, thực sự không còn gì, chứ đừng nói là xuống dốc, mong các vị lượng thứ.”
Hạ Uyển Đồng lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, thái độ vô cùng thành khẩn.
“Ngươi…”
Tứ hoàng tử thấy nàng là đang muốn thoái thác.
“Đừng nói với bổn hoàng tử, trong Hạ phủ không có lá trà nào.”
“Có thì có, nhưng các vị uống trà là loại hảo hạng, mà loại của Hạ phủ phải nói là hạ phẩm, còn không được thứ phẩm, làm sao mà tiếp đãi thân thể ngàn vàng các ngài?”
Miệng lưỡi của nàng vô cùng lanh lẹ, không hề có chút run sợ.
Bọn người này đến chủ yếu kiếm chuyện vì không sợ Thanh đế trách phạt, dù sao đối tượng là nàng.
Vậy thì nàng cần gì khách khí, cứ cho dân chúng thấy Hoàng tử ức hiếp nữ nhân là được.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng có chút tính toán.
“Các vị Hoàng tử đại giá quang lâm đến đây, không biết có chuyện gì không? Thần nữ nhớ là dạo gần đầy còn ốm nặng phải tịnh dưỡng, tâm cũng kinh hách chưa hoàn toàn khỏi.”
Hạ Uyển Đồng bày ra bộ mặt yếu ớt cứ như ốm sắp chết, ho khan vài tiếng thể hiện bản thân khá là mệt mỏi.
“Không lẽ Hạ tướng gặp nạn cũng không an bài gì cho ngươi? Dù sao ngươi cũng là tiểu thư duy nhất.”
Đại hoàng tử nhíu mày, cũng mất kiên nhẫn.
“Đại hoàng tử nói xem, phụ thân ta nên để lại gì? Thân ta liễu yếu, có để lại mối hôn sự với người… hay người muốn nối lại hôn sự.”
Hạ Uyển Đồng xoay chuyển, biết hắn tới là thăm dò gì đó từ Hạ tướng, nàng rất tò mò, cuối cùng thì Hạ tướng có gì mà để họ phải quan tâm như vậy.
Nghĩ vậy, nàng chợt nhớ tới Hàn Dạ Nguyệt, hẳn là hắn cũng muốn tìm thứ kia chăng?
Nếu không cần gì tốt với nàng như vậy.
“Chuyện Lâm nhị tiểu thư kia… ngươi có thực sự không biết gì?”
Tứ hoàng tử nhanh nhảu hỏi.
“Người nên hỏi hoàng huynh của người mới đúng, đêm ta cứu nàng ta, cũng là đêm ta gặp kinh hách.”
Hạ Uyển Đồng đá chuyện này sang cho Đại hoàng tử.
Chợt hai vị hoàng tử nhìn nhau mới tỉnh ngộ, quả thật đêm đó Đại hoàng tử âm mưu ép Hạ Uyển Đồng thất thân từ hôn.
Cũng là nàng mệnh lớn thoát được, nhưng dù sao việc hủy hôn cũng như ý hắn, chỉ là, hắn không muốn đồ vật kia lại rơi vào tay kẻ khác.
Nhưng quả thực Hạ Uyển Đồng cũng không có thứ đó trong tay, hắn nhiều lần xác nhận qua, mới muốn nhanh hủy hôn như vậy.
“Nếu là các vị Hoàng tử đến hỏi chuyện hôm đó thì nên hỏi Hoàng thượng, dù sao đêm đó chính Hoàng thượng là người làm chủ.”