Sau khi ăn bữa sáng, Lục Thanh Nhai đưa Lâm Mị và Lâm Ngôn Cẩn đến doanh trại. Anh vốn là trung đội trưởng của đội vũ cảnh, lại đã chào hỏi trước rồi, chút “đặc quyền” này cũng vẫn coi như là có.
Bình thường vào lúc 6 giờ mỗi buổi sáng, trung đội trưởng đều phải đến sân tập luyện huấn luyện, tất cả đều là người có thói quen dậy sớm, vào thứ bảy bình thường, dưới tình huống được nghỉ ngơi cũng không ngoại lệ. Trên đường đi vào, đã thấy có người thì đang mang chăn ra phơi trên gậy tre trước nhà, có người thì ngồi ở trên bậc thang trước cửa ký túc xá, cúi đầu gọi điện thoại.
Lúc bọn họ nhìn thấy Lục Thanh Nhai đều đưa ra cùng một phản ứng, sảng khoái mà gọi một tiếng “đội trưởng Lục”, thoáng nhìn qua Lâm Mị đang đi theo phía sau, lại cười hì hì thêm một tiếng “Chị dâu”, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Lâm Ngôn Cẩn, lại như gặp phải khó khăn, ấp úng làm sao cũng không gọi ra miệng được.
Mấy ngày này, chuyện Lục Thanh Nhai có bạn gái đã được lan truyền rộng khắp ở trong đội, mọi người một mặt thì rất kích động vì mối tình đầu mà đội trưởng Lục luôn miệng nhắc tới ngần ấy năm, vậy mà lại thực sự tồn tại một người sống sờ sờ ra đấy, một mặt lại âm thầm nói thầm với nhau: Đáng tiếc là “từng ly hôn”, con trai cũng đã lớn thế rồi.
Bọn họ đều cảm thấy điều kiện của Lục Thanh Nhai không hề kém cạnh, dù sao thì cũng là quân nhân, tuy rằng tiền lương và đãi ngộ thì có chút kém hơn so với những người làm tư nhân làm ngoại quốc, kinh doanh một mình, nhưng đội trưởng Lục lớn lên đẹp trai mà, gương mặt này trưng ở trong nhà thôi cũng có thể coi là cảnh đẹp ý vui, ngày ngày đối diện cũng có thể ăn thêm được vài chén cơm.
Trong đội không ít người đã từng gặp Lâm Mị, cũng biết trông cô cũng không tệ, tuy rằng không đến cái trình độ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng bởi vì làn da trắng nõn đôi mắt to tròn, đứng chung với những người bình thường thì cũng đem lại hiệu quả hạc trong bầy gà; nghe nói còn rất có tiền, tự bản thân làm bà chủ, tiếng Anh nói rất lưu loát, tiếng Pháp tiếng Ý đều có thể nói được một chút…
Vốn dĩ là trai tài gái sắc, rất xứng đôi vừa lứa, nhưng đáng tiếc ở chỗ nhà gái lại từng ly hôn rồi.
Nhưng thật ra mấy người Th4m duệ, Quan Dật Dương từng giao tiếp tương đối nhiều với Lâm Mị thì lại không có suy nghĩ này, đặc biệt là Quan Dật Dương, người mà đã sớm thành lập quan hệ đồng chí cách mạng hữu nghị sâu sắc với Lâm Ngôn Cẩn rồi.
Ngày hôm qua anh ta chấp hành nhiệm vụ, hơn hai giờ mới đi ngủ, hôm nay thức dậy hơi muộn một chút, đang ở trong phòng lấy nước rửa mặt, lại nghe thấy có hai người đang nói “bạn gái của đội trưởng Lục đang tới”, cũng chưa kịp phun bọt kem đánh răng sạch sẽ, đã vội vàng vuốt mặt một cái rồi chạy ra ngoài.
Ở trước ký túc xá của cán bộ, đám người Th4m duệ, Ngu Xuyên dẫn đầu đám đông, đứng vây quanh nhìn người.
Mọi người sôi nổi ồn ào: “Chị dâu muốn đi tham quan tất nhiên là được, nhưng trong đội của chúng tôi có một nội quy, mặc kệ là ai, nếu như người trong nhà đến thăm người thân, bắt buộc phải biểu diễn tài nghệ của bản thân mới được!”
Lục Thanh Nhai nhìn thấy rõ ràng Ngu Xuyên đang dẫn đầu: “Nội quy này được lập ra từ khi nào, sao tôi lại không biết?”
Ngu Xuyên mặt không đỏ tim không đập: “Mười phút trước, một trăm người biểu quyết thông qua, chỉ đạo viên Thẩm đã phê chuẩn.”
Th4m duệ: “Tôi phê chuẩn.”
Bọn họ tham gia quân ngũ không làm ra vẻ, thời điểm đi hành quân trước kia, câu nói được sử dụng nhiều nhất chính là: “Ngại ngùng xoắn xít giống cô bé”, nếu như đặt trên người Lục Thanh Nhai, biểu diễn thì biểu diễn thôi, nhưng bây giờ lại cố tình nhắc đến Lâm Mị.
Năm đó ở KTV, đám người Đơn Đông Đình và Khâu Bác ồn ào đến cỡ nào, Lâm Mị cũng chỉ chịu cùng hợp xướng hai câu, còn chỉ hát đoạn điệp khúc mà thôi. Về mặt phô bày tài nghị này, cô thật sự có chút rụt rè, bản chất cô vốn là một người hướng nội.
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn Lâm Mị, ánh mắt chuyển một cái, ý tứ là bảo cô tự đưa ra quyết định.
Nếu tính tổng số người trong toàn bộ trung đội thì cũng phải lên tới con số một trăm, người nghe được tin tức hay là không nghe được tin tức, đều chạy về phía bên này.
Trong lòng Lâm Mị hiểu rõ, mặt mũi này cho dù như thế nào cũng cần cho Lục Thanh Nhai.
Cô mỉm cười nhìn anh: “Vậy cứ theo nghề cũ của em, được không? Em hát bài hát tiếng Anh vậy.”
Mọi người vỗ tay hoan hô, Lâm Mị lại bỏ thêm một câu, “…… Đội trưởng Lục cho em xin ít nhạc đệm.”
Lục Thanh Nhai nhướng mày, Lâm Mị nhìn anh cười.
Một lát sau, Lục Thanh Nhai vén tay áo lên: “Đàn ghi-ta ở trong ký túc xá của tôi, ai hỗ trợ……”
Ngu Xuyên: “Tôi tôi tôi!”
Dứt lời anh ấy đã đẩy đám người ra, nhanh như chớp đã vọt lên rồi.
Ở bên kia, Quan Dật Dương và Lâm Ngôn Cẩn đã thành công tụ họp, hai người đứng ở bên ngoài đám đông, lẩm nhẩm lầm nhầm về đề tài mà chỉ có bọn họ mới có thể nghe hiểu.
Chỉ trong chốc lát, Ngu Xuyên đã đưa đàn ghi-ta tới.
Lục Thanh Nhai chỉnh dây đàn một chút, bảo Lâm Mị cất hai câu để anh lại chỉnh thêm âm điệu. Lâm Mị mới vừa cất lên một câu, anh đã nghe ra: “《Breathe》?” Anh quét dây đàn vài cái: “Nhạc đệm là như thế này phải không?”
Lâm Mị cũng không lấy chuẩn lắm: “Hình như là thế.”
Lục Thanh Nhai cười cười, thấp giọng hỏi: “Sao em lại giống anh như vậy hả, list nhạc mấy năm cũng không thay đổi?”
Năm ấy khi bọn họ mới ở bên nhau, Taylor Swift mới vừa trở nên hot, ở mỗi một phòng thuê ở KTV đều có thể nghe thấy vô số người lạc điệu sai tông mà điên cuồng rống khản cổ bài《Love Story》, Đình Đình là bạn gái của Khâu Bác cũng hát, không chỉ là bài này, mà tất cả những album mà Taylor Swift ra mỗi năm, bài nào cô ấy cũng có thể thuộc làu làu.
Sở dĩ Lâm Mị khắc sâu ấn tượng đến như vậy là bởi vì phát âm tiếng Anh của Đình Đình lúc bây giờ, còn tệ hơn so với Lục Thanh Nhai ở thời điểm đó.
Sau khi chuẩn bị xong công tác, Lục Thanh Nhai nhìn cô: “Em hát trước đi, anh sợ anh mà đàn trước thì em không có cách nào cất lời được mất.”
Lời này của Lục Thanh Nhai nói chính là sự thật, Lâm Mị cười cười, ngẩng đầu lên, chỉ thấy vô số ánh mắt trông mong kỳ vọng đang nhìn chằm chằm vào cô, ngay lập tức lại có chút lo lắng, thời điểm hát lên câu đầu tiên, toàn bộ giọng hát như run rẩy.
Cũng may nhạc đệm từ đàn ghi-ta kịp thời theo vào, Lục Thanh Nhai trao đổi một ánh mắt với cô, gật đầu một cái, như là cổ vũ. Lâm Mị ít nhiều cũng thả lỏng được một chút, bắt đầu đạp lên nhạc đệm mà hát: “……Now I don’t know what to be without you around……”
Đây là một bài hát cũ từ chín năm trước, có người biết hát, cũng theo giai điệu mà đệm vào hai câu.
Lâm Mị quay đầu, ánh mắt nhìn Lục Thanh Nhai: “……You’re the only thing I know like the bay hand, and I ’t breathe without you, but I hope to……”
Từ quyết định bắt đầu lại từ đầu, vấn đề mà hai người thường nghĩ nhất lúc này chính là “Nếu lúc ấy”.
Nếu lần này gặp lại nhưng không thể hợp lại, với bọn họ mà nói có lẽ sẽ thực sự bỏ lỡ nhau, chính là loại bỏ lỡ mà toàn bộ quãng đời còn lại sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để giao nhau nữa.
Trong lòng ẩn giấu cảm xúc, chỉ có thể thể hiện qua lời ca.
Mọi người thấy hai người đều rũ mi, một người đàn, một người hát, hát câu “Không có anh em không thể thở nổi”.
Ít nhiều cũng có chút xúc động.
Tái hôn thì tái hôn thôi, trên thế giới có thể có bao nhiêu người yêu nhau, sau khi lạc mất nhau lại có thể quay lại bên nhau chứ?
Không chỉ phải có duyên phận, còn cần có trái tim mà dù cho có vòng đi vòng lại bao nhiêu lần cũng vẫn kiên trì quyết tâm.
Lâm Mị cuối cùng cũng hát xong bài hát này rồi, vỗ tay khom lưng, nói bản thân hát không được hay lắm, mong mọi người thông cảm.
Lục Thanh Nhai cầm đàn ghi-ta, ánh mắt đảo quanh một vòng: “Chỉ đạo viên Thẩm phê chuẩn, thế nào, có thể cho đi chưa?”
Mọi người nháo cũng đã nháo xong, cũng nên biết điểm dừng rồi, dù sao cũng người mà đội trưởng đưa tới, trêu chọc người da mặt mỏng quá cũng không tốt, mọi người liên tục thổi phồng: “Chị dâu hát hay lắm” “Tiếng Anh của chị dâu thật là lưu loát”……
Lục Thanh Nhai muốn dẫn người đi, nhìn xung quanh một vòng, lại chỉ thấy người lớn ở đây, người nhỏ lại không thấy.
Quan Dật Dương ngồi xổm trên mặt đất, lấy một cục đá nhỏ vẽ bản đồ tình hình biển Nam lên nền xi măng, vừa vẽ vừa giải thích sự khác nhau của ba vị “Sa”, “Tiêu”, “Đảo” …… cho Lâm Ngôn Cẩn cũng đang ngồi xổm ở đối diện, mới vừa giảng đến chỗ hăng say, một bóng người đã phủ xuống.
Quan Dật Dương lộp bộp một cái, ném đá, mông như bị cháy nhảy phắt lên: “À à, nhóc mắt kính, cháu đi tham quan với đội trưởng Lục của chúng ta trước đi, chú đột nhiên nhớ ra quần áo vẫn chưa giặt đây, đi trước nhé!”
Lục Thanh Nhai cười một tiếng, duỗi tay sờ đầu của Lâm Ngôn Cẩn, đưa cậu nhóc trở lại.
Sau khi tham quan xong ký túc xá, lại đi phòng vinh quang.
Trên mặt tường được phủ kín những huy hiệu huy chương, cá nhân tập thể, thô sơ giản lược nhìn lướt qua, hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có.
Ngôn Cẩn đứng lại nhìn kỹ, tìm thấy một huy chương mang tên “Lục Thanh Nhai” ở trên đó thì hỏi: “Đội trưởng Lục, đây có phải là chú không?”
Lục Thanh Nhai cười đáp lại đúng.
Khi ánh mắt của Ngôn Cẩn lại nhìn vào anh, ánh sáng trong đôi mắt càng rõ.
Lục Thanh Nhai nói: “Nhóc mắt kính, lần tới nếu như muốn biết thêm gì về tình hình biển Nam, xung đột biên giới Trung – Ấn, tìm chú là được…… Đội trưởng Quan của nhóc cũng là do chú dẫn vào cửa đấy.”
Lời này quá chua, Lâm Mị quả thực không nghe nổi.
Sau đó anh đưa Ngôn Cẩn tới sân bắn, nơi mà thằng nhóc luôn ao ước.
Sân tập của bọn họ là loại nhỏ, vốn cũng chỉ đủ dùng cho huấn luyện, nếu như có đợt tập huấn hay những huấn luyện đặc thù khác thì phải đến căn cứ viễn xạ ở trên tỉnh, đó là đơn vị được bảo mật, tất nhiên không thể dẫn người qua đó được.
Nhưng mà mặc dù chỉ là loại nhỏ cũng đủ khiến Ngôn Cẩn sướng điên rồi, duỗi chân chạy quanh một vòng, sờ sờ bia ngắm được dựng ở nơi xa, còn vuốt vuốt thử xem có rơi xuống vỏ đạn nào hay không, cũng không sợ bộ quần áo hơn một nghìn trên người bị làm bẩn, làm gì còn cái dáng vẻ thư sinh lịch sự ngày thường chứ.
Dù sao cũng chỉ là đứa bé trai, hướng về những thứ quân trang và chơi vui là thiên tính rồi.
Lục Thanh Nhai cũng ngồi xuống giảng giải cho thằng bé xem là bọn họ bình thường huấn luyện bắn xa bắn tỉa như thế nào. Thật ra bọn họ cũng chỉ là những chiến sĩ võ cảnh bình thường, một tháng cũng cũng chỉ có hai ba lần có cơ hội đánh đấm thực sự thôi, một lần năm phát đạn, thời gian còn lại chủ yếu tập trung vào huấn luyện cận chiến mà thôi.
“Chú Quan của nhóc là tay bắn tỉa ở trong đội, cậu ấy một năm có thể bắn được trên vạn phát đạn.”
Tuy rằng Lục Thanh Nhai có chút ghen tị đối với việc mối quan hệ của Lâm Ngôn Cẩn và Quan Dật Dương thân thiết hơn so với anh, nhưng anh lại chưa bao giờ keo kiệt sự khích lệ đối với những chiến sĩ dưới tay của mình.
“Đừng cảm thấy nghe ra rất vinh quang, đáng tự hào, đều là do sự luyện tập bền bỉ ngày qua ngày, thời điểm tập luyện mỗi ngày đều bắn hơn ba bốn trăm phát đạn, tay cầm súng lâu ngày sẽ mài ra vết chai. Hơn nữa 300 phát đạn này không phải bắn tùy tiện là được, phải đạt đủ thành tích, điểm không đủ quay đầu lại phải luyện tập nhiều hơn nữa. Bắn tỉa yêu cầu sự chăm chú tuyệt đối, mỗi ngày trôi qua, không thể so với sự mệt mỏi khi học toán của nhóc đâu.”
Ngôn Cẩn: “Cháu làm đề toán không mệt.”
Lục Thanh Nhai cười nói: “Mẹ nhóc làm đề toán rất mệt.”
Lâm Mị đứng cách đó không xa: “Hai người có phải đang nói xấu tôi không hở?”
Lâm Ngôn Cẩn: “Không đâu, bọn con đang khen mẹ mà!”
Lâm Mị: “……”
Trong doanh trại cơ bản cũng chỉ có vài nơi như vậy, nơi có thể tham quan đều đã tham quan rồi, Lục Thanh Nhai đưa hai người rời đi.
Lúc này, Lâm Ngôn Cẩn nhất định phải ngồi ở ghế phụ, để thuận tiện nói chuyện đàm luận với Lục Thanh Nhai về “tình hình biển Nam”.
Trước khi xuất phát, Lục Thanh Nhai lục tìm trong túi, lấy ra một thứ, ném cho Lâm Ngôn Cẩn: “Này.”
Ngôn Cẩn nhận lấy vừa nhìn, đôi mắt cũng sáng lên.
Lục Thanh Nhai khởi động xe, giải thích với thằng bé: “Đây là vỏ đạn đầu tiên sau khi chú nhập ngũ, sau này phải giao lại cho nhóc rồi, đồng chí Lâm Ngôn Cẩn.”
Giọng điệu của Lục Thanh Nhai rất nhẹ nhàng: “Nhét ở trong ngăn kéo nên không mất, hai ngày trước đột nhiên tìm thấy.”
Lâm Mị rất hiểu Lục Thanh Nhai, nhìn anh nói một cách nhẹ nhàng đến như vậy, nhưng nếu không phải có kỷ niệm gì ý nghĩa, lúc ấy anh cũng sẽ không đặc biệt nhặt lại nó.
Sau đó dặn dò: “Mắt kính, con phải giữ cho cẩn thận.”
Ngôn Cẩn gật gật đầu: “Lúc về con sẽ đeo vào dây chuyền.”
Bữa trưa được giải quyết bên ngoài, buổi chiều Lục Thanh Nhai đưa hai người đến một câu lạc bộ bắn súng trong thành phố.
Câu lạc bộ bắn súng nằm ở vùng ngoại ô, chiếm diện tích khá lớn, trường bắn cũng đặt tại vùng ngoài, còn có bối cảnh C/S người thật. Thời điểm mà mọi người trong đội nghỉ phép nhàm chán quá cũng sẽ đến đây chơi một chút.
Dáng người của Ngôn Cẩn nhỏ, Lục Thanh Nhai chỉ đưa thằng bé đi thử súng lục 9/2 kiểu 5.8MM dành cho người nhỏ con.
Ngôn Cẩn không có chút hoảng hốt nào, Lục Thanh Nhai thì lại càng không, dựa trên tiêu chuẩn hàng ngày huấn luyện của bọn họ, chỉnh sửa tư thế từ đầu đến chân cho đúng, chân dạng rộng ra một chút, tay đưa cao lên, ngón tay đặt như thế nào, nhắm chuẩn như thế nào, vân vân và vân vân.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa, đồng chí Lâm Ngôn Cẩn.”
Khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Ngôn Cẩn căng ra trông cực kỳ nghiêm túc: “Chuẩn bị sẵn sàng!”
“Một, hai, ba.” Lục Thanh Nhai co tay lại một cái.
“……”
Sức lực của Ngôn Cẩn nhỏ, không kéo được cò súng xuống.
Lục Thanh Nhai cười ha ha.
Ngôn Cẩn ảo não, cắn chặt bờ môi, nhắm mắt.
“Đoàng!”
Lần này, viên đạn cuối cùng cũng được b4n ra, thằng bé cũng thiếu chút nữa bị sức giật của nòng súng chấn đến mức bị thương.
Vội vàng chờ mong hỏi: “Mấy điểm?”
“Còn mấy điểm…” Lục Thanh Nhai cười đến không đỡ được: “Bắn không trúng bia.”
Ngôn Cẩn hơi hơi giương cằm lên, cầm súng lục đưa cho anh: “Chú lên đi.”
Nhóc con dường như là không phục.
Độ cao của bia ngắm, là do nhân viên công tác điều chỉnh theo độ cao của Lâm Ngôn Cẩn. Lục Thanh Nhai tiếp nhận súng lục, cũng không thêm phiền toái cho người khác, ngồi xổm thân xuống.
Nhắm chuẩn, lại qua hồi lâu cũng chưa động.
Một lát sau “Đùng đùng đùng đùng đùng” liên tiếp năm phát.
Lâm Ngôn Cẩn chạy tới gần hai bước, nhìn thử, 5 phát đều trúng ngay hồng tâm.
Thắng nhóc nhấp môi, rũ đầu đứng thẳng một lát, lại lấy súng lục trong tay Lục Thanh Nhai về: “Đùng đùng đùng” một hơi b4n ra ba phát.
Lục Thanh Nhai tính, còn dư lại một phát.
Anh kéo cánh tay của Ngôn Cẩn lại, nâng tay thắng bé lên, ngón tay ấn xuống ngón tay nho nhỏ đang đặt lên cò súng của thằng bé, nhắm chuẩn, kéo cò.
Mười điểm.
Ngôn Cẩn quay đầu nhìn anh, đôi mắt cũng đỏ ửng lên: “Sau này cháu cũng có thể làm được!”
Lục Thanh Nhai cười, cúi người sờ đầu thằng bé: “Nhóc còn chưa đến tám tuổi, sốt ruột cái gì, nhóc tất nhiên là có thể làm được, sau này thế giới đều là của nhóc cả.”
Ngôn Cẩn ít nhiều gì cũng có chút chịu nhục, nhưng cảm xúc của trẻ con tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong chốc lát sau đã bị bảo tàng súng trong câu lạc bộ hấp dẫn, lôi kéo làm Lục Thanh Nhai để cho anh giảng giải.
“…… Khẩu này hẳn là nhóc đã quen thuộc rồi, phim điện ảnh thường xuất hiện AK47, AK là súng trường trong tiếng Nga được viết tắt, cho nên trong quân đội thường gọi là ‘A Tập”……”
“Súng trường Cragg-Jorgensen, đây là một loại súng đặc biệt, băng đạn được nạp từ bên hông, nó được phát minh ở Na Uy vào năm 1930, và hiện nay Scandinavia và Hoa Kỳ vẫn sử dụng nó như một khẩu súng săn.”
Ngôn Cẩn được nghe thì cảm thấy mỹ mãn, chơi một lúc thì có chút mệt mỏi, bèn mua đồ uống, ngồi ở trong đại sảnh xem video phổ biến khoa học.
Câu lạc bộ có mười loại súng, Lục Thanh Nhai để cô tùy tiện chọn.
Cuối cùng, Lâm Mị chỉ chỉ một loại súng trường có thân màu nâu trong số đó, nhìn cực kì cổ xưa.
“Mosin-Ganna, tiếng súng tương đối thanh thúy, người Trung Quốc chúng ta thường gọi nó là [Thủy Liên Châu].”
Một cái đệm được đặt trên nền đất trống, súng được đặt trên giá lót bao cát.
Lâm Mị nằm sấp xuống, Lục Thanh Nhai quỳ trên mặt đất, cúi người giúp cô sửa đúng tư thế.
Quần tây ghé sát vào bên hông của cô, bàn tay vòng qua ấn ở trên bụng nhỏ, hơi dùng sức: “Lên trên một chút.”
Thanh âm trầm thấp, dán sát lỗ tai, mang theo khí nóng như có như không. Thân thể của Lục Thanh Nhai nóng hừng hực dán sát vào người cô, mang theo một chút vị mồ hôi.
Cô vẫn luôn cảm thấy…… Đây không giống như là điều chỉnh.
Mà như là…tán tỉnh ấy.
Khuôn mặt của Lâm Mị nóng lên, quay đầu đi.
Đón lấy ánh mặt trời, Lục Thanh Nhai cười đến cực kỳ không đứng đắn, giống như đã sớm đoán được cô sẽ quay đầu đi vậy.
Anh ghé sát vào, bàn tay nhéo cằm cô, trực tiếp hôn lên.