Lâm Mị chưa từng nghĩ cuộc đời này còn có thể gặp lại Lục Thanh Nhai.
Giữa tháng 6, Lâm Mị với tư cách là phiên dịch viên, đi cùng với đại diện của công ty thương mại là Chris, đến thành phố Đồng Hồ để tham gia một cuộc đàm phán.
9h sáng, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời sáng trắng làm cho mọi người lóa mắt.
Lâm Mị ở trung tâm hội nghị và triển lãm, cùng với một số người phụ trách lần này, dẫn họ đến địa điểm phía tây để tham gia hội nghị. Trên đường đi, cô vừa đi vừa giới thiệu về phong tục của thành phố Đồng Hồ cho bọn họ.
Đến cổng sân vận động, Lâm Mị dừng bước, cúi đầu tìm giấy mời tham dự hội nghị, 4 bóng đen màu xanh lục cứ như vậy tiến vào trong tầm mắt cô mà không báo trước.
Lâm Mị dừng lại, theo bản năng nghiêng mắt nhìn qua.
Những người nước ngoài đi trước cũng dừng lại theo cô, nghi hoặc hỏi: “Miss Lin?”
Lâm Mị lấy lại tinh thần, để bọn họ vào trước.
Chờ cho người đi rồi, Lâm Mị bước tới trước 1 bước, chai nước suối cầm trong tay bị bóp chặt, dính đầy mồ hôi, cô hít sâu, thấp giọng hỏi: “Lục Thanh Nhai?”
Mấy người họ không hề di chuyển, thậm chí không chớp mắt.
Trong chốc lát, cô nhận ra rằng bọn họ là vũ cảnh, đang chấp hành nhiệm vụ, lúc này tùy tiện đáp lời, nói không chừng cho rằng cô là phần tử khủng b0 mất.
Lâm Mị gật đầu tạ lỗi, quay người hướng trở lại sân vận động, lúc bước vào cửa, nhịn không được quay đầu lại lần nữa.
Người nọ mặc quân phục ngụy trang màu xanh lục, lưng đeo súng lục, chân mang giày quân đội, đeo kính râm, cầm súng, thân thể cao ngất thẳng tắp, giống như một cây bạch dương không hề bị mưa gió ảnh hưởng.
Kỳ lạ là, kính râm cùng với nón chống đạn che hết phân nửa gương mặt của anh ta, thế nhưng cô chỉ cần liếc mắt 1 cái đã nhận ra.
Có lẽ…chỉ là ảo giác.
Hội nghị buổi sáng chủ yếu là hai bên gặp mặt, nói qua một chút về ý định của họ. Cuộc đàm phán kéo dài trong 12 ngày, vì vậy có rất nhiều thời gian để tranh luận.
Lâm Mị cả buổi sáng cứ thế lơ đãng mà vượt qua, buổi trưa nghỉ ngơi, cô dẫn vài người nước ngoài ra ngoài ăn. Lúc rời khỏi sân vận động, cô còn cố ý nhìn 1 chút, 4 người nọ đã không còn ở đó nữa.
Cô dừng lại, nhìn xung quanh, động tác làm người khác chú ý.
“Xin hỏi, cô…”
Lâm Mị quay mặt chỗ khác.
Một bảo vệ sân vận động nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay cô, “…uống nước xong rồi? Muốn vứt rác sao ạ?”
“Xong rồi.” Lâm Mị cười cười, đưa cái chai tới.
Từ trung tâm hội nghị triển lãm đi ra, khoảng 500m có một quán ăn địa phương bán mì rất đặc sắc.
Dọc đường có hai hàng cây lá nhỏ hai bên, bóng râm dày đặc, bên cạnh đậu 1 chiếc xe Jeep quân đội. Một hàng vũ cảnh, hoặc là dựa vào xe Jeep, hoặc là ngồi xổm, trong tay mỗi người cầm 1 hộp cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa.
Lâm Mị dừng lại một chút, nhìn thấy cách đó không xa có phóng viên cầm máy ảnh lên chụp ảnh, cô cũng hướng về đám đông nhìn.
Không có bóng dáng của Lục Thanh Nhai.
Quán ăn không có phòng riêng, chỉ có thể ăn ở trong sảnh nhỏ, hỗn hợp hương vị của thức ăn, gia vị hòa lẫn trong không khí điều hòa ồn ào, xác thực không dễ ngửi chút nào.
Đã vậy còn nóng nữa, Lâm Mị liền không muốn ăn, vì vậy cô gọi giúp cho mấy người nước ngoài vài món, còn mình thì gọi 1 chén cháo với bánh bao.
Người nước ngoài tính tình cởi mở, cô làm phiên dịch kiêm hướng dẫn viên du lịch cho họ cả buổi sáng, đã tương đối quen thuộc với họ. Có mấy người nhắc đến “Chinese soldier” (*) vừa rồi nhìn thấy ở ven đường, trùng hợp ở cửa lúc này thấp thoáng 1 bóng “Chinese soldier” đi đến.
Đám người nước ngoài “Woa” 1 tiếng, Lâm Mị nhìn sang, nhất thời im tiếng.
Người nọ cao gần 1m9, tia sáng giữa cửa bị chặn lại, mặt tiền quán ăn nhỏ lại càng thêm có vẻ chật chội.
Anh mở tủ lạnh ở lối vào quán ăn, lấy ra 4 chai nước ngọt, móc ra tờ 50 tệ, trong lúc ông chủ tìm tiền lẻ để thối, anh cầm chai nước ngọt, gõ mạnh cái nắp vào cạnh quầy, lần lượt mở hết ra từng chai.
Động tác nhanh gọn, thờ ơ.
Sau đó cầm lấy tiền lẻ thối lại của ông chủ nhét vào trong túi, một tay cầm hai chai, giống như vô tình quay đầu lại.
Cùng với ánh mắt của Lâm Mị va vào nhau.
Chỉ là vừa chạm vào, lập tức dời đi.
Lần này Lâm Mị rốt cuộc cũng xác nhận, anh chính là Lục Thanh Nhai.
Lục Thanh Nhai mang theo mấy chai nước ngọt quay người đi ra ngoài.
Trong nhà lại sáng sủa.
Lâm Mị gấp tờ khăn ăn trong tay lại, vuốt thẳng rồi lại gấp lại, cuối cùng vo nó thành 1 cục, rồi vứt vào trong thùng rác.
Bên ngoài ven đường, đội vũ cảnh đã ăn xong bữa trưa của họ, đang ngồi nghỉ ngơi, hoặc là đang sửa sang lại giày, hoặc là hút thuốc, uống nước.
Trong nháy mắt Lâm Mị đã thấy Lục Thanh Nhai.
Anh không ngồi cùng với bọn họ, cách khoảng 3-4m, ngồi 1 mình trên lề đường, không lên tiếng, trong tay cầm 1 điếu thuốc, bên cạnh chân mang giày quân đội là 1 chai nước ngọt còn nguyên chưa uống miếng nào.
Bên cạnh có người hướng đến anh hô 1 tiếng: “Lục đội, cậu không uống nước ngọt hả, nếu không thì cho tôi đi! Không nên lãng phí nha.”
Anh ngẩng đầu: “Tránh qua một bên.”
Thời điểm anh thu hồi ánh mắt, thoáng nhìn phía đối diện, đột nhiên dừng lại.
Bóng râm dày đặc, hơi nóng, tiếng ve kêu.
Cùng với giữa trưa hè trong ký ức trùng lặp.
Dưới chân Lâm Mị như đổ chì, bước đi như đang trên khoảng không.
Lâm Mị đi đến trước mặt Lục Thanh Nhai, bình tĩnh nói: “Em thấy anh nên qua chào hỏi 1 tiếng.”
Khói thuốc cuộn tròn.
Lục Thanh Nhai ngẩng đầu, nhìn cô từ dưới lên.
Ánh mắt này là nghiền ngẫm, nghi hoặc, hay là suy tư? Lâm Mị không phân biệt được.
Không biết qua bao lâu, rốt cục cô thấy anh giật mình, một đoạn tàn thuốc rơi xuống đất, anh cười khẩy 1 tiếng: “A, thì ra là cô giáo Lâm, nhất thời không nhớ ra nha.”
Đồng đội bên cạnh Lục Thanh Nhai đồng loạt nhìn qua.
Tiếng ve càng nóng nảy hơn, hai người trầm mặc nhìn nhau, một người đứng, một người ngồi.
Cảnh tượng này vô cùng kỳ dị, hàng tân binh phía sau tò mò nhìn Lâm Mị đánh giá, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, tiếng thì thầm to đến mức mọi người trên phố đều có thể nghe thấy.
“Ai vậy?”
“Bạn gái Lục đội hả?”
“Tào lao, Lục đội làm gì có bạn gái!”
…..
Lục Thanh Nhai cầm chai nước ngọt lên, bỗng nhiên đứng dậy, quay qua đây nhìn về 1 người chiến sĩ trong đám người: “Ngu Xuyên, lấy nước ngọt uống đi, trong 10 giây phải uống xong! Những người khác ở trong đội một, chuẩn bị đổi ca!”
“Yes sir!”
Ngu Xuyên xoa xoa đầu, cau mày, phía sau bị người ta đẩy 1 cái, chỉ có thể từ từ đi ra khỏi hàng, tiếp nhận chai nước từ trong tay Lục Thanh Nhai.
Anh ta cảm thấy cái chai trong tay nào có giống chai nước ngọt đâu, rõ ràng là chai thủy tinh đang nung nóng thì có.
Bên kia đang sửa sang lại dáng vẻ, bên này Lục Thanh Nhai dập tắt điếu thuốc còn chưa hút xong, ném vào thùng rác, “Cô giáo Lâm khi nào thì đi? Nhiệm vụ kết thúc, đội cảnh sát vũ trang Đồng Hồ chúng tôi sẽ làm chủ xị, mời cô ăn bữa cơm.”
Lời nói này thật bình tĩnh, cùng với câu “vừa rồi không nhận ra” chế nhạo cô, giống như căn bản không cùng một người nói.
Lâm Mị sớm đã khôi phục sau sự biến đổi của cuộc gặp mặt bất ngờ này, cũng bình tĩnh trả lời: “Còn chưa biết, nếu như có rảnh, nhất định sẽ quấy rầy anh.”
Vẻ mặt Lục Thanh Nhai nhạt nhẽo: “Số tôi là 131xxxxxxx, có thể có nhiệm vụ, không nhất định nghe máy được.”
Lâm Mị nói tiếng “Ok”, số điện thoại này cô nhất định là sẽ không gọi.
Ánh mặt trời xuyên qua từng phiến lá của cây đa, ánh sáng và bóng râm loang lổ, cô nhìn Lục Thanh Nhai, người cách biệt đã 8 năm, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Anh cũng đang nhìn cô, nhưng không lâu lắm, ánh mắt hời hợt vừa mới rơi xuống mặt cô đã lập tức thu lại, xoay người hô: “Tập hợp!”
Hai chân chập lại, giày lính va vào nhau “Ba” một tiếng vang dội, bóng lưng thẳng tắp, bất động.
“Nghiêm! Rẽ trái! Chạy– đi!”
Một hàng bóng người cao ngất, hô vang khẩu hiệu, bước chân vang vang, biến mất trong ánh mặt trời thiêu đốt.
Cách giờ thay ca còn 5 phút, cả đội di chuyển đến nơi nghỉ ngơi. Ngu Xuyên lúc này tiến lên trước, tròng mắt đảo tới đảo lui: “Lục đội, tôi thấy cậu nhìn cô Lâm rồi.”
Lời này thốt ra, Lục Thanh Nhai phản ứng nhìn anh ta một cái.
“Cũng thấy anh đi vào quán mì luôn.”
“Vào quán mì thì sao? Chẳng phải tôi đi mua nước ngọt cho các cậu à?”
“Có cái cửa hàng tiện lợi kế bên mà, anh lại vào quán ăn chỉ để mua nước ngọt thôi hả?”
Ngu Xuyên là người có khả năng quan sát sắc mặt, cử chỉ, lời nói của người khác giỏi nhất trong đội, thêm nữa bình thường anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ đọc thêm sách giáo khoa về tâm lý học, nắm bắt tâm tư người ta rất là chuẩn, lâu ngày được xưng là “thiên nhãn”.
Trước đây đều là nhìn thấu người khác, bây giờ còn nhìn thấu cả đội trưởng Lục của anh ta luôn.
Lục Thanh Nhai nhướng mày: “Luật nào cấm không được vào nhà hàng mua nước ngọt?”
“Lâm tiểu thư là…”
“Huấn luyện không đủ đúng không? Quay lại sẽ luyện tập nhiều hơn!”
Ngu Xuyên sợ nhất là cái này, lập tức ngậm miệng, ấm ức nhìn Lục Thanh Nhai, sau đó trở về chỗ.
Buổi chiều, không khí ở nhà hàng Tây lạnh hơn, Lâm Mị nổi da gà, lạnh đến nỗi muốn đông cứng luôn, thừa dịp mọi người không chú ý, quay lưng hắt xì 1 cái.
Ngày hôm nay gặp lại Lục Thanh Nhai, cô không thể nào không bị ảnh hưởng. Nhưng cô chính là người như vậy, cho dù trong lòng có là bão cấp 12 hay sóng thần đi chăng nữa, thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Giờ nghỉ, cô đi uống nước. Lâm Mị cầm chai nước, đi khỏi cách xa sân khấu, đến hàng ghế thứ 3 của phía sau khán đài ngồi xuống.
Cô ngã người về sau, nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi uể oải như sóng triều kéo đến, cùng với không khí lạnh thấm vào tận xương.
Trong sân vận động huyên náo, màu da khác nhau, khuôn mặt khác nhau, bất đồng ngôn ngữ, bỗng chốc biến nơi này trở thành giống như cái siêu thị vậy.
Cô uống được nửa chai nước, chuẩn bị đi về chỗ làm việc tiếp, vừa mới muốn đứng dậy, chợt dừng lại—cô học ngôn ngữ học, đối với âm thanh luôn nhạy cảm, ở nơi tiếng nói hỗn loạn thế này, có 1 âm thanh tinh tế, khác biệt.
Tích, tích, tích.
Đơn điệu, rất có quy luật.
Lâm Mị nín thở, cẩn thận lắng nghe, âm thanh từ bên phải truyền đến.
Bên phải, dưới hàng thứ hai.
Lâm Mị cúi người nhìn xuống dưới, là một cái túi màu đen. Cô kéo khoá kéo, âm thanh “tích, tích” vốn cách nhau 2 giây 1 lần, tần suất đột nhiên tăng nhanh “tích, tích, tích” kêu điên cuồng.
Trái tim Lâm Mị đập mạnh.
Cô cẩn thận từng li từng tí kéo dây kéo túi hành lý ra, nhìn thấy trong đó có 1 loạt vật thể không xác định được buộc vào nhau, cột chung với 1 thiết bị điện tử, trên màn hình các chữ số Ả Rập đang không ngừng điên cuồng nhảy.
9:56…
9:55…
9:54…
Đầu óc Lâm Mi trống rỗng, nhịp tim gần như biến mất.
Nửa phút trôi qua, cô vẫn duy trì tư thế bất động, một tay sờ đến điện thoại di động.
131xxxxxxxxxxx
Nhấn một dãy số.
10 giây sau, điện thoại kết nối.
Giọng nói Lâm Mị run run: “Lục Thanh Nhai…”
8:30…
8:29…
8:28…
Khi đồng hồ đếm ngược còn 7 phút 10 giây, trong tầm mắt nhợt nhạt của Lâm Mị xuất hiện 1 bóng dáng cao lớn.
Người nọ nhanh nhẹn chống lan can, lộn vòng 1 cái nhảy vào khu vực khán giả.
Radio truyền ra một giọng nữ bình tĩnh: “Khu vực sân vận động có trục trặc, cần đóng cửa kiểm tra gấp, đề nghị các bạn vui lòng hợp tác với nhân viên công tác, rời khỏi khu vực ngay lập tức…attention please…”
Phía sau Lục Thanh Nhau còn có 1 người, ăn mặc thường phục. Hai người nhảy lên bậc tam cấp, vài bước đã đến chỗ bên cạnh Lâm Mị. Bọn họ tiến vào từ cửa sau, động tác nhanh gọn, lặng lẽ, hầu như không có ai để ý.
Lâm Mi chầm chậm chớp mắt, mồ hôi theo xương lông mày trượt xuống, nhỏ vào trong mắt, thấy đau.
Lục Thanh Nhai nắm lấy bàn tay cô từ sau khi nói chuyện điện xong thì không cử động nữa, trầm giọng nói: “Tôi đếm 1,2,3 em lập tức đứng lên.”
Lâm Mị nói không ra lời, chớp mắt một cái tỏ vẻ đã hiểu rồi.
Người đàn ông theo sau Lục Thanh Nhai kéo cái túi màu đen ra, cố gắng tiến sát vào một cách thận trọng.
Nửa phút sau, anh ta hướng về Lục Thanh Nhai ra hiệu.